Kẻ Sát Nhân Trong Buổi Đấu Vật Hoàng Cung - Chương 10
Chương 10: Bình Minh Của Một Kỷ Nguyên Mới
Thời gian trôi qua kể từ cuộc chiến cuối cùng với Tướng quân Shiro. Bầu trời trên cung điện hoàng gia giờ đây trong xanh và bình yên. Những dấu vết của cuộc chiến dường như đã mờ nhạt, nhưng với những người tham gia, ký ức ấy vẫn còn đọng lại sâu trong lòng họ. Vương quốc đã bước vào một thời kỳ mới, một thời kỳ của sự tái thiết và hòa bình.
Takeshi trở về quê nhà, nơi gia tộc Kanata sinh sống, với tâm trạng nhẹ nhõm nhưng cũng đầy trách nhiệm. Sau cái chết của Yasuke, anh trở thành người đứng đầu gia tộc, gánh vác danh dự và tương lai của họ. Takeshi biết rằng anh phải làm nhiều hơn để xây dựng lại danh tiếng của gia tộc, không chỉ bằng sức mạnh võ thuật mà còn bằng sự khôn ngoan và lòng trung thành.
Trong một buổi sáng sớm, Takeshi ngồi trước khu mộ của Yasuke. Ngôi mộ đơn sơ nhưng trang trọng, được đặt trên một ngọn đồi cao nhìn ra thung lũng. Gió thổi nhẹ nhàng, mang theo hương thơm của cỏ cây và tiếng chim hót.
“Anh trai, mọi thứ đã kết thúc,” Takeshi nói, giọng anh trầm xuống, như thể đang tâm sự với người đã khuất. “Vương quốc đã được bảo vệ, và danh dự của gia tộc chúng ta không bị hủy hoại. Ta chỉ ước gì anh có thể ở đây, cùng ta chứng kiến những gì chúng ta đã đạt được.”
Anh đặt một bó hoa xuống mộ Yasuke, đôi mắt anh nhìn xa xăm về phía chân trời. Dù cảm thấy nhẹ nhõm sau khi đòi lại công lý cho gia tộc, Takeshi vẫn cảm thấy một nỗi trống vắng khó tả. Yasuke không còn ở đây để cùng anh chia sẻ niềm vui chiến thắng, và đó là điều khiến lòng anh nặng trĩu.
Nhưng rồi, từ phía sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Yumi xuất hiện, mặc trên mình bộ trang phục giản dị, nhưng vẫn toát lên vẻ mạnh mẽ và kiên định. Cô bước đến bên Takeshi, lặng lẽ ngồi xuống cạnh anh.
“Anh trai ngươi sẽ tự hào về những gì ngươi đã làm,” Yumi nói, mắt cô nhìn về phía mộ của Yasuke. “Ngươi đã bảo vệ được danh dự của gia tộc mình, như lời hứa.”
Takeshi quay lại nhìn Yumi, trong lòng cảm thấy ấm áp hơn nhờ sự hiện diện của cô. Yumi không chỉ là một người đồng hành trong cuộc chiến, mà còn trở thành người mà Takeshi tin tưởng và quý trọng. “Cảm ơn ngươi, Yumi. Nếu không có ngươi và gia tộc Hoshi, ta không biết liệu mình có thể đứng vững đến giờ phút này không.”
Yumi mỉm cười, nhưng đôi mắt cô vẫn giữ vẻ trầm tư. “Ta cũng đã học được nhiều điều từ ngươi, Takeshi. Ngươi đã cho ta thấy rằng đôi khi, chúng ta phải bỏ qua mối thù cũ để bảo vệ những điều lớn lao hơn.”
Cả hai ngồi im lặng trong một lúc, để gió thổi qua họ, mang theo sự bình yên của buổi sáng. Sự im lặng không còn nặng nề như trước, mà thay vào đó là một cảm giác thanh thản, như thể tất cả những gì cần phải làm đã hoàn thành.
Ngày hôm sau, Takeshi cùng Yumi trở lại cung điện hoàng gia để dự buổi lễ triều đình, nơi hoàng đế sẽ chính thức vinh danh những người đã góp phần cứu vương quốc khỏi âm mưu của Tướng quân Shiro. Buổi lễ được tổ chức trong sân cung điện rộng lớn, với sự hiện diện của các quan chức, võ sĩ từ nhiều gia tộc lớn, và cả những người dân thường. Không khí tràn đầy sự trang trọng và niềm vui.
Hoàng đế, dù đã già yếu, nhưng vẫn uy nghi trong bộ hoàng bào, đứng trước toàn bộ triều đình. Ngài lên tiếng, giọng ngài vang vọng trong không gian tĩnh lặng:
“Hôm nay là ngày mà chúng ta không chỉ tôn vinh những người đã chiến đấu để bảo vệ ngai vàng, mà còn để nhắc nhở chúng ta về giá trị của lòng trung thành, danh dự và công lý. Những người như Takeshi của gia tộc Kanata và Yumi của gia tộc Hoshi đã cho chúng ta thấy rằng sự đoàn kết và lòng dũng cảm là điều mà vương quốc này cần để tồn tại và phát triển.”
Takeshi và Yumi bước lên trước mặt hoàng đế, cúi đầu kính cẩn. Ngài trao cho họ những vật phẩm danh dự, biểu tượng của lòng biết ơn từ vương quốc. Nhưng đối với Takeshi, điều quan trọng hơn cả là sự tôn trọng mà hoàng đế và mọi người dành cho gia tộc Kanata. Gia tộc của anh, sau bao nhiêu năm chìm trong thù hận và tranh đấu, giờ đây đã được khôi phục danh dự.
Hoàng đế nhìn thẳng vào mắt Takeshi và Yumi, rồi ngài nói, giọng ngài trầm ấm: “Từ nay, gia tộc Kanata và gia tộc Hoshi sẽ cùng nhau xây dựng hòa bình cho vương quốc. Các ngươi đã vượt qua mối thù hận, và đó chính là bài học mà chúng ta nên ghi nhớ.”
Cả triều đình vỗ tay, sự ngưỡng mộ và tôn trọng dành cho Takeshi và Yumi rõ ràng trong ánh mắt của tất cả mọi người. Takeshi cảm nhận được sức nặng của lời nói của hoàng đế, và anh hiểu rằng, từ đây, một kỷ nguyên mới của hòa bình và đoàn kết sẽ bắt đầu.
Sau buổi lễ, khi cả hai bước ra khỏi cung điện, Takeshi quay sang Yumi, nụ cười hiện lên trên môi anh.
“Ta không thể tin được chúng ta đã đi xa đến thế,” anh nói, giọng đầy cảm xúc.
Yumi nhìn Takeshi, đôi mắt cô rạng rỡ nhưng sâu thẳm. “Chúng ta đã vượt qua rất nhiều, Takeshi. Nhưng ta tin rằng tương lai sẽ tốt đẹp hơn, vì chúng ta đã chiến đấu không chỉ vì bản thân, mà vì vương quốc này.”
Takeshi gật đầu. “Phải, một tương lai mà chúng ta có thể cùng nhau xây dựng, không còn hận thù, không còn chia rẽ.”
Cả hai cùng bước đi, bỏ lại phía sau những cuộc chiến và nỗi đau của quá khứ, hướng về tương lai với niềm tin và hy vọng. Cuộc hành trình của họ chưa kết thúc, nhưng ít nhất, họ đã tìm thấy con đường đi cùng nhau, với lòng trung thành và sự hiểu biết sâu sắc về trách nhiệm mà họ mang.
Và trên bầu trời, ánh nắng rực rỡ của một kỷ nguyên mới đã bắt đầu chiếu sáng.