Kẻ Sát Nhân Trong Buổi Đấu Vật Hoàng Cung - Chương 5
Chương 5: Cuộc Gặp Gỡ Bí Mật
Takeshi và Yumi rời khỏi biệt phủ, lặng lẽ như những cái bóng luồn qua những con đường nhỏ hẹp dẫn ra ngoài hoàng thành. Họ hiểu rằng thời gian không còn nhiều, và bất kỳ sơ hở nào cũng có thể khiến họ mất mạng. Mọi bước đi giờ đây đều phải tính toán kỹ lưỡng.
“Người mà ngươi nói, có thể tin tưởng hoàn toàn không?” Takeshi hỏi khi họ tiến sâu vào khu rừng ngoại thành, nơi ít người qua lại.
Yumi khẽ gật đầu, giọng cô nhỏ nhẹ nhưng chắc chắn: “Anh ta là Jiro, một trong những người bảo vệ trung thành nhất của hoàng đế. Cha ta đã từng cố gắng mua chuộc anh ấy, nhưng không thành công. Ta biết, nếu có một người có thể đưa chúng ta vào gặp hoàng đế mà không bị nghi ngờ, đó là anh ta.”
Takeshi không nói gì thêm, nhưng trong lòng anh vẫn còn một chút ngờ vực. Dù Yumi đã chứng tỏ lòng trung thành của mình qua hành động, nhưng Takeshi biết rằng anh không thể hoàn toàn tin tưởng bất kỳ ai cho đến khi âm mưu của Tướng quân Shiro bị lật tẩy. Cái chết của Yasuke vẫn còn là một vết thương nhức nhối trong lòng anh.
Sau vài giờ di chuyển, họ đến một ngôi nhà nhỏ nằm sâu trong khu rừng. Yumi ra hiệu cho Takeshi đứng lại, trong khi cô tiến đến trước cửa, gõ nhẹ ba lần theo một nhịp điệu đã hẹn trước. Không lâu sau, cửa mở ra và một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ bước ra. Đôi mắt sắc bén của anh ta quét qua Yumi rồi dừng lại ở Takeshi, nét mặt không thay đổi.
“Yumi, ngươi đang làm gì ở đây?” Jiro hỏi, giọng nói trầm và đầy nghiêm nghị. “Ngươi không nên có mặt ở đây, đặc biệt khi cuộc họp vừa kết thúc.”
Yumi tiến lên một bước, giọng cô khẩn thiết: “Jiro, ta đến để xin sự giúp đỡ của anh. Không phải cho ta, mà là cho vương quốc. Tướng quân Shiro đang lên kế hoạch ám sát hoàng đế và thâu tóm toàn bộ quyền lực.”
Jiro đứng im, đôi mắt anh khẽ nheo lại khi nghe những lời của Yumi. Takeshi có thể thấy sự nghi ngờ thoáng qua trên khuôn mặt người đàn ông này, nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh. Cuối cùng, Jiro mở miệng, giọng anh trầm hơn: “Ngươi có bằng chứng không?”
Yumi không do dự, lấy từ trong túi áo ra bức thư của Tướng quân Shiro mà cô đã cho Takeshi xem trước đó. Jiro đón lấy, đọc qua từng dòng chữ một cách cẩn thận. Khi anh đọc đến những chi tiết về kế hoạch ám sát hoàng đế và việc thâu tóm quyền lực, nét mặt anh trở nên căng thẳng. Cuối cùng, anh gấp bức thư lại, đôi mắt lóe lên sự quyết tâm.
“Ngươi nói đúng,” Jiro nói chậm rãi. “Nếu điều này là sự thật, thì hoàng đế đang gặp nguy hiểm. Nhưng đưa các ngươi vào gặp hoàng đế không phải là chuyện dễ. Shiro có tai mắt khắp nơi trong cung điện, và hắn sẽ không dễ dàng để bất kỳ ai tiếp cận hoàng đế mà không bị nghi ngờ.”
“Vậy chúng ta phải làm gì?” Takeshi lên tiếng, ánh mắt anh sáng lên sự lo lắng. “Càng chờ đợi, Shiro càng có cơ hội thực hiện âm mưu của hắn. Ta không thể để hắn giết hoàng đế như cách hắn đã giết anh trai ta, Yasuke.”
Jiro nhìn Takeshi một lúc, rồi quay sang Yumi. Anh biết rằng việc đưa họ vào cung điện sẽ rất nguy hiểm, không chỉ cho họ mà còn cho chính anh. Nhưng anh không thể đứng nhìn âm mưu này tiếp tục diễn ra mà không làm gì.
“Ta có một cách,” Jiro nói, giọng anh đầy nghiêm túc. “Ta sẽ đưa các ngươi vào hoàng cung bằng con đường bí mật mà chỉ những người cận vệ của hoàng đế biết. Nhưng để làm điều đó, các ngươi phải hoàn toàn tin tưởng ta và tuân theo mọi chỉ dẫn. Chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến tất cả chúng ta mất mạng.”
Takeshi và Yumi đồng loạt gật đầu. Họ biết rằng đây là cơ hội duy nhất để tiếp cận hoàng đế và lật tẩy âm mưu của Tướng quân Shiro. Takeshi nhìn sâu vào mắt Jiro và nói: “Ta tin tưởng ngươi. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác.”
Đêm hôm đó, dưới ánh trăng mờ, Jiro dẫn Takeshi và Yumi qua con đường bí mật dẫn vào cung điện. Những bức tường đá dày đặc và những hành lang tối tăm khiến không khí càng thêm căng thẳng. Mọi bước chân đều phải nhẹ nhàng, mọi hơi thở phải được kiểm soát cẩn thận. Takeshi cảm nhận được từng nhịp tim mình đập mạnh trong lồng ngực.
Cuối cùng, họ dừng lại trước một cánh cửa lớn dẫn vào khu vực riêng của hoàng đế. Jiro quay lại, đưa tay lên môi ra hiệu im lặng. Anh bước lên, gõ nhẹ vào cánh cửa theo một tín hiệu riêng. Một lúc sau, cửa mở ra, và một người cận vệ khác xuất hiện. Người này nhìn Jiro một cách lo lắng nhưng không hỏi han gì thêm, chỉ lẳng lặng dẫn cả ba vào bên trong.
Họ bước vào một căn phòng rộng lớn với những bức tường được trang trí tinh xảo. Giữa căn phòng, hoàng đế, một người đàn ông già yếu nhưng vẫn toát ra sự uy nghiêm, ngồi trên ghế. Đôi mắt ông chăm chú nhìn những vị khách vừa được dẫn vào.
“Jiro, ngươi mang theo ai đến đây vào giờ này?” Hoàng đế hỏi, giọng ngài tuy yếu nhưng vẫn sắc sảo.
Jiro cúi đầu kính cẩn: “Thưa bệ hạ, đây là Takeshi, từ gia tộc Kanata, và Yumi, từ gia tộc Hoshi. Họ đến để trình bày về một âm mưu nguy hiểm đang đe dọa ngai vàng của ngài.”
Hoàng đế nhướn mày, đôi mắt ông ánh lên sự tò mò lẫn lo âu. Takeshi bước lên trước, quỳ xuống trước mặt hoàng đế.
“Thưa bệ hạ,” Takeshi nói, giọng anh kiên quyết nhưng đầy khẩn thiết. “Tướng quân Shiro đang lên kế hoạch phản bội ngài. Hắn đã ám sát anh trai ta, Yasuke, và đang âm mưu giết ngài để thâu tóm quyền lực.”
Hoàng đế ngồi lặng đi trong vài giây, đôi mắt ông ánh lên sự ngờ vực. Nhưng khi Yumi đưa bức thư bằng chứng ra trước mặt ông, nét mặt ngài thay đổi. Đôi tay run run của hoàng đế cầm lấy bức thư, và sau khi đọc xong, ông ngước lên, mắt ông tràn đầy sự phẫn nộ và lo lắng.
“Shiro…” Hoàng đế thì thầm, giọng ông đầy tức giận. “Ta đã tin tưởng hắn nhiều năm…”
“Thưa bệ hạ,” Jiro lên tiếng, ánh mắt anh nghiêm nghị. “Chúng ta không còn nhiều thời gian. Nếu ngài muốn ngăn chặn hắn, chúng ta phải hành động ngay lập tức.”
Hoàng đế gật đầu, ánh mắt đầy kiên quyết. “Ngươi nói đúng, Jiro. Chúng ta phải hành động trước khi quá muộn.”
Takeshi đứng dậy, ánh mắt anh đầy quyết tâm. Cả hoàng cung, vương quốc và danh dự của gia tộc Kanata giờ đây phụ thuộc vào hành động của họ trong những giờ tới.