Kẻ Sát Nhân Trong Buổi Đấu Vật Hoàng Cung - Chương 9
Chương 9: Sự Phán Xét
Bầu trời bắt đầu chuyển màu khi bình minh ló dạng. Ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống cung điện, nơi cuộc chiến vừa kết thúc. Tướng quân Shiro, kẻ từng ngạo mạn đứng đầu âm mưu phản loạn, giờ bị trói gô lại và lôi ra trước mặt hoàng đế. Những võ sĩ trung thành của hoàng cung và gia tộc Kanata đứng dàn hàng hai bên, theo dõi mọi diễn biến với ánh mắt cẩn trọng.
Takeshi và Yumi đứng cùng nhau ở phía trước hàng võ sĩ, im lặng dõi theo mọi thứ. Họ đã chiến đấu và chiến thắng, nhưng Takeshi biết rằng trận chiến này không chỉ kết thúc bằng việc đánh bại Shiro. Công lý phải được thực thi, và sự thật phải được phơi bày để bảo vệ vương quốc khỏi những âm mưu đen tối trong tương lai.
Tướng quân Shiro bị đẩy quỳ gục xuống đất trước hoàng đế, đôi mắt hắn ánh lên sự oán hận và tuyệt vọng. Dù bị hạ gục, sự kiêu ngạo vẫn không biến mất. Hắn ta nhìn hoàng đế, giọng nói của hắn đầy cay độc.
“Ngươi nghĩ ngươi đã chiến thắng sao, bệ hạ? Ngươi đã quá già yếu để hiểu rằng sự thay đổi là không thể tránh khỏi. Ta chỉ làm những gì cần làm để cứu vãn vương quốc này khỏi sự suy tàn. Nhưng cuối cùng, ngươi và những kẻ trung thành ngu ngốc của ngươi sẽ thất bại.”
Hoàng đế, dù đã già yếu, vẫn toát lên sự uy nghiêm. Ngài đứng dậy, đôi mắt sắc bén nhìn xuống Shiro. Trong khoảnh khắc đó, cả căn phòng như bị nín thở. Takeshi có thể cảm nhận được áp lực của sự phán xét nặng nề sắp được đưa ra.
“Shiro,” hoàng đế nói, giọng ngài trầm và sắc lạnh. “Ngươi đã phản bội lòng tin của ta và phản bội vương quốc này. Ngươi đã mưu tính ám sát ta và lật đổ triều đình, chỉ để phục vụ cho tham vọng của chính ngươi. Ngươi đã quên rằng, danh dự và trung thành không phải là những thứ có thể bị lợi dụng cho mục đích cá nhân.”
Shiro bật cười lớn, dù đang quỳ dưới chân hoàng đế, nụ cười của hắn vẫn đầy sự ngạo mạn. “Danh dự? Trung thành? Đó chỉ là những điều vô nghĩa mà ngươi đã bám víu vào quá lâu. Thế giới này không dành cho những kẻ yếu đuối, hoàng đế. Ngươi đã quá già để cai trị, và ta chỉ đơn giản là kẻ mạnh hơn. Đáng tiếc, ngươi không đủ mạnh để nhìn thấy điều đó.”
Hoàng đế im lặng trong giây lát, đôi mắt ngài vẫn nhìn sâu vào Shiro, như thể ngài đang cố gắng thấu hiểu suy nghĩ của kẻ phản bội này. Cuối cùng, ngài thở dài, sự thất vọng hiện rõ trong giọng nói.
“Ngươi đã bị quyền lực làm cho mờ mắt, Shiro,” hoàng đế nói, giọng ngài có phần trầm xuống. “Ngươi đã đánh mất thứ quý giá nhất mà một võ sĩ nên giữ gìn: lòng trung thành và danh dự.”
Ngài quay sang Jiro, người đang đứng canh giữ bên cạnh. “Jiro, hãy mang hắn ra ngoài. Tướng quân Shiro sẽ bị xét xử trước pháp luật vì tội phản loạn. Hãy chắc chắn rằng hắn không thể làm hại ai thêm nữa.”
Jiro cúi đầu, ra lệnh cho các cận vệ lôi Shiro ra ngoài. Tướng quân Shiro, dù bị kéo đi, vẫn nhìn quanh với ánh mắt đầy sự thù hận và đe dọa. Nhưng giờ đây, hắn không còn có thể làm gì để thay đổi số phận của mình nữa. Takeshi nhìn theo bóng hắn bị dẫn đi, lòng anh bỗng thấy trống rỗng. Cuộc chiến đã kết thúc, nhưng cái giá phải trả cho sự phản bội này vẫn còn in sâu trong tâm trí.
Sau khi Shiro bị đưa đi, hoàng đế ngồi lại trên ngai vàng, nhìn xuống những người đã giúp ngài lật đổ âm mưu này. Takeshi, Yumi, và Yoshihiro Hoshi đều đứng trước mặt ngài, mắt họ không rời khỏi người mà họ vừa cứu thoát khỏi sự sụp đổ của vương quốc.
“Ta rất biết ơn các ngươi,” hoàng đế nói, giọng ngài nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn đầy quyền lực. “Takeshi, con trai của Yasuke, ngươi đã chiến đấu vì danh dự của gia tộc mình và bảo vệ ngai vàng. Ngươi đã làm rạng danh gia tộc Kanata.”
Takeshi cúi đầu khi nghe lời khen của hoàng đế. “Thưa bệ hạ, đây không chỉ là vì gia tộc Kanata, mà còn là vì công lý và sự ổn định của vương quốc. Anh trai ta, Yasuke, đã hy sinh mạng sống trong cuộc chiến này, và ta chỉ đơn giản làm tròn trách nhiệm mà anh ấy để lại.”
Hoàng đế gật đầu, sự thấu hiểu hiện rõ trên gương mặt ngài. “Yasuke sẽ không bao giờ bị lãng quên. Gia tộc Kanata xứng đáng được tôn trọng vì những gì các ngươi đã làm.”
Ngài quay sang Yumi và cha cô, Yoshihiro Hoshi. “Còn về phần ngươi, Yumi, ngươi đã cứu vãn gia tộc Hoshi khỏi một số phận đen tối bằng lòng dũng cảm và trí tuệ của mình. Gia tộc Hoshi sẽ không phải chịu chung số phận với Shiro. Ta hy vọng rằng từ đây, gia tộc Hoshi và gia tộc Kanata sẽ có thể chung tay bảo vệ vương quốc.”
Yoshihiro Hoshi bước lên, cúi đầu kính cẩn. “Thưa bệ hạ, ta rất hối hận vì đã bị lôi kéo vào âm mưu của Shiro. Nhưng nhờ con gái ta, Yumi, mà ta đã nhìn ra sự thật. Từ nay, gia tộc Hoshi sẽ nguyện một lòng bảo vệ ngai vàng và hòa bình cho vương quốc.”
Hoàng đế mỉm cười nhẹ nhàng. “Đó là tất cả những gì ta cần nghe. Từ nay, hòa bình sẽ được lập lại, và chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một vương quốc mạnh mẽ hơn.”
Sau khi cuộc phán xét kết thúc, Takeshi và Yumi bước ra ngoài cung điện. Không khí buổi sáng trong lành, nhưng sự im lặng sau trận chiến vẫn còn đè nặng. Yumi quay sang Takeshi, ánh mắt cô lấp lánh một nụ cười nhẹ nhưng đầy ý nghĩa.
“Chúng ta đã làm được,” Yumi nói, giọng cô nhẹ nhàng như hơi thở.
Takeshi gật đầu, mắt anh hướng về phía chân trời. “Phải. Nhưng cái giá phải trả cho chiến thắng này không hề nhỏ. Gia tộc Kanata và Yasuke đã mất mát quá nhiều.”
Yumi đặt tay lên vai Takeshi, như để truyền thêm sức mạnh cho anh. “Chúng ta đã bảo vệ được điều mà Yasuke đã hy sinh vì nó. Danh dự của gia tộc anh đã được khôi phục, và vương quốc đã tránh khỏi sự sụp đổ. Đó mới là điều quan trọng nhất.”
Takeshi quay lại nhìn Yumi, trong lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn. “Cảm ơn ngươi, Yumi. Không chỉ vì đã giúp ta trong trận chiến này, mà còn vì đã giúp ta hiểu ra rằng không phải lúc nào cũng chỉ có một con đường đúng đắn để đi.”
Yumi mỉm cười. “Chúng ta đã chiến đấu cùng nhau, và giờ chúng ta có thể bắt đầu xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn. Hãy để quá khứ ở lại, và nhìn về phía trước.”
Takeshi gật đầu. Ánh bình minh trải dài trên bầu trời, như mở ra một chương mới cho cả vương quốc và cho cả cuộc đời của những võ sĩ đã chiến đấu vì công lý. Đây là khoảnh khắc của sự thanh thản và khởi đầu.