Kẻ sát nhân trong Phủ quan Tổng đốc - Chương 1
Chương 1: Vụ Án Mạng Bất Ngờ
Trời đêm tại Phủ quan Tổng đốc, gió thổi qua những hành lang dài, làm lay động những chiếc đèn lồng treo lủng lẳng. Ánh sáng leo lét của ngọn đèn lồng chập chờn, soi rọi bóng những người lính canh đứng bên cổng phủ, mắt chăm chú dõi vào bóng đêm. Khung cảnh phủ quan tĩnh lặng, chỉ có tiếng côn trùng rả rích trong đêm tối.
Trong phòng họp chính, những quan viên cấp cao đang ngồi quanh chiếc bàn gỗ lớn, thảo luận về những chính sách mới. Tổng đốc Nguyễn Văn Thịnh, với dáng vẻ uy nghiêm, đang nói chuyện với vẻ đầy quyết tâm. Nhưng không khí quyền lực và trang trọng ấy nhanh chóng biến mất khi đêm khuya về, khi những cuộc họp đã kết thúc và mọi người tản ra, trở về phòng mình.
Đêm ấy, tất cả bỗng chốc thay đổi.
“Á! Cứu với! Có người chết!” – tiếng hét thất thanh của Phúc, người hầu thân tín của Tổng đốc, làm rung chuyển cả phủ.
Các quan viên, lính canh và gia nhân đổ dồn về phòng làm việc của Tổng đốc. Phúc đứng trước cửa, run rẩy, tay ôm ngực, mặt tái nhợt không còn giọt máu. Một số người đẩy cánh cửa lớn bằng gỗ, và cảnh tượng trước mắt họ làm tất cả phải nghẹn lại.
Tổng đốc Thịnh nằm ngửa trên sàn nhà, đôi mắt mở trừng trừng, không còn sự sống. Xung quanh ông, máu đã loang thành vũng lớn, một con dao sắc bén nằm chơ vơ cách đó không xa. Trong sự hoảng loạn, các gia nhân bắt đầu khóc lóc, còn những người lính gác nhìn nhau không biết nên hành động thế nào.
“Lập tức phong tỏa phủ!” – tiếng hét uy lực của Đô Úy Trần vang lên, lệnh cho các lính gác đóng hết các cổng và không ai được rời khỏi phủ. Những bước chân dồn dập và tiếng ra lệnh làm cả phủ Tổng đốc nhanh chóng trở nên hỗn loạn.
Trong đám người đổ đến hiện trường, bà Lan xuất hiện, tay che miệng, mắt đỏ hoe. Bà từ lâu đã không còn là người thân mật với Tổng đốc, nhưng khi thấy ông nằm đó, cảm giác mất mát lại xâm chiếm tâm hồn bà.
“Chuyện gì đã xảy ra?” – bà Lan nói, giọng run rẩy.
Phúc, vẫn còn đứng bần thần bên cửa, cố lấy lại bình tĩnh. “Tôi… tôi mang trà đến cho ngài Tổng đốc như mọi khi… nhưng khi mở cửa thì đã thấy ngài nằm trên sàn… máu chảy… ngài không còn thở nữa…”
Đô Úy Trần bước vào phòng, đôi mắt sắc lạnh quét qua hiện trường. “Người cuối cùng vào phòng Tổng đốc là ai?” – ông hỏi, giọng điệu đầy uy lực.
“Ngài Tổng đốc đã có cuộc họp với thương nhân Trần Bá Nhân chiều nay. Sau đó ngài trở về phòng, và không ai thấy ngài ra khỏi đó…” – một người lính canh đứng gần đó trả lời, giọng thấp.
Đô Úy Trần nhìn sang Phúc, gặng hỏi. “Cậu có chắc chắn là không có ai khác vào đây trước khi cậu phát hiện ra thi thể không?”
Phúc lắc đầu, mồ hôi đầm đìa trên trán. “Tôi… tôi không thấy ai. Chỉ có tôi và ngài Tổng đốc. Tôi thề tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.”
Bà Lan ngồi sụp xuống ghế gần đó, nước mắt rưng rưng. “Tại sao? Tại sao ai đó lại muốn hại ông ấy như thế này?”
“Đây không phải là vụ giết người ngẫu nhiên. Đây là một âm mưu, rõ ràng là có chủ đích.” – Đô Úy Trần nói, mắt nhìn chằm chằm vào con dao đang nằm dưới sàn. “Con dao này là loại dao sắc, không phải dao dùng trong nhà bếp. Nó là của ai, ai có thể đưa vào đây?”
Người lính canh bên cạnh im lặng một lúc, rồi lên tiếng. “Chúng tôi sẽ kiểm tra tất cả gia nhân, khách và lính gác. Không ai được phép rời khỏi phủ cho đến khi tìm ra sự thật.”
Trong khi đó, một bóng người đứng ở góc hành lang, nấp sau cột, theo dõi toàn bộ sự việc từ xa. Trần Bá Nhân, thương nhân đã gặp Tổng đốc chiều nay, đứng đó với đôi mắt sắc lẹm và vẻ mặt khó hiểu. Khi nghe thấy cuộc nói chuyện về điều tra, ông từ từ lui bước, rồi biến mất trong màn đêm.
Điều tra viên Lê Quang, được mời tới để điều tra vụ án, bước vào phòng với vẻ mặt nghiêm trọng. Ông cúi người nhìn thi thể Tổng đốc Thịnh, đôi mắt quét qua từng chi tiết hiện trường.
“Trước tiên, mọi người cần bình tĩnh lại.” – ông nói, giọng ôn hòa nhưng đầy quyết đoán. “Chúng ta cần phải điều tra kỹ lưỡng trước khi kết luận bất cứ điều gì. Ai có mặt trong phủ tối nay sẽ phải trả lời các câu hỏi của tôi.”
Lê Quang đứng dậy, ánh mắt nhìn Đô Úy Trần và bà Lan. “Tôi cần hai người phối hợp với tôi trong việc kiểm tra tất cả các manh mối. Và đặc biệt, bà Lan, tôi nghe nói bà từng rất thân thiết với ngài Tổng đốc, tôi cần bà trả lời một số câu hỏi.”
Bà Lan cố nén tiếng nấc, gật đầu. “Tôi sẽ trả lời mọi câu hỏi của ông, miễn là tìm ra kẻ đã giết hại ông ấy.”
Không khí trong phòng tiếp tục căng thẳng. Từng tiếng gió bên ngoài cửa sổ như tiếng thở dài ai oán, hòa cùng sự sợ hãi của những người có mặt. Những gì đã xảy ra là một cú sốc lớn không chỉ với phủ Tổng đốc mà còn với toàn bộ những người dưới quyền ông Thịnh. Tất cả đều hiểu rằng đây không chỉ là một vụ giết người đơn thuần. Đây có thể là khởi đầu của những âm mưu, xung đột, và cuộc tranh đoạt quyền lực nguy hiểm hơn trong phủ quan vốn đã đầy rẫy những kẻ thù và đối thủ.
Đêm đó, ánh đèn trong phủ sáng rực cả đêm, và tiếng bước chân, tiếng nói chuyện rì rầm không ngừng nghỉ. Không ai có thể ngủ, không ai biết rằng điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Một bóng đen đang phủ lên toàn bộ phủ quan, một bí ẩn đầy nguy hiểm và chết chóc vừa mới bắt đầu.