Kẻ sát nhân trong Phủ quan Tổng đốc - Chương 3
Chương 3: Mật Thư Bí Ẩn
Sau buổi thẩm vấn căng thẳng với các nghi phạm, Lê Quang quyết định quay lại phòng làm việc của Tổng đốc Nguyễn Văn Thịnh để kiểm tra kỹ lưỡng hơn. Ông tin rằng có thể đã bỏ sót một vài chi tiết nhỏ nhưng quan trọng có thể giúp ông giải mã vụ án này. Trời về chiều, ánh sáng đã bắt đầu nhạt dần, tạo ra một bầu không khí u ám trong căn phòng rộng lớn, nơi mà vị Tổng đốc đã bị sát hại.
Lê Quang bước vào phòng, đôi mắt quan sát từng góc một cách tỉ mỉ. Trên bàn làm việc, giấy tờ và sổ sách vẫn còn vương vãi từ sau vụ án. Ông tìm thấy một tờ giấy cháy dở bị vứt dưới chân bàn. Tờ giấy có một phần bị cháy xém, nhưng vẫn còn lại một vài ký tự kỳ lạ, như thể đó là mật mã.
“Đây rồi…”, ông thì thầm. “Có lẽ đây chính là chìa khóa giải mã vụ án.”
Lê Quang nhẹ nhàng nhặt tờ giấy lên, mắt chăm chú đọc những dòng còn lại. Dù chỉ là những ký tự rời rạc và không liền mạch, ông nhận ra rằng đây không phải là những dòng chữ ngẫu nhiên. Chúng có thể là mật mã, hoặc là một lời nhắn được giấu kín, chỉ dành cho người biết cách đọc nó.
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên. Cánh cửa mở ra, và Phúc, người hầu thân tín, bước vào, mang theo khay trà.
“Thưa ngài, tôi mang trà cho ngài đây,” Phúc nói, giọng vẫn còn run rẩy sau đêm hôm qua.
“Cảm ơn Phúc. Nhưng cho tôi hỏi, cậu đã từng thấy tờ giấy này trước đây chưa?” Lê Quang giơ tờ giấy cháy dở lên, mắt chăm chú nhìn Phúc để tìm bất kỳ dấu hiệu nào của sự bối rối.
Phúc nhìn tờ giấy, đôi mắt tròn xoe, như thể lần đầu tiên nhìn thấy nó. “Tôi… tôi không biết gì về tờ giấy này, thưa ngài. Tôi chỉ làm theo những gì ngài Tổng đốc yêu cầu, mang trà, dọn dẹp… Tôi không bao giờ dám đọc hay đụng vào giấy tờ của ngài.”
Lê Quang gật đầu, nhìn Phúc với ánh mắt dò xét thêm một chút trước khi quay lại tập trung vào tờ giấy. “Được rồi, cậu ra ngoài đi. Nhưng đừng rời xa phủ, tôi vẫn có thể cần cậu cho vài câu hỏi nữa.”
Sau khi Phúc rời đi, Lê Quang tiếp tục quan sát tờ giấy. Ông nhận thấy có một cụm từ mờ nhạt có thể đọc được: “Gặp… trong đêm… kế hoạch”. Những từ này không tiết lộ quá nhiều, nhưng lại gợi mở ra rằng có một cuộc gặp bí mật đã được sắp xếp.
Ông nhớ lại những lời của Đô Úy Trần và Trần Bá Nhân trong buổi thẩm vấn. Cả hai đều có đề cập đến những căng thẳng trong phủ và sự phản đối của Tổng đốc đối với một số kế hoạch thương mại. Có thể nào cuộc gặp bí mật này liên quan đến những kế hoạch đó?
Để giải đáp được câu hỏi này, Lê Quang cần một người am hiểu về các loại mật mã và có thể đọc được những ký tự lạ trên tờ giấy này. Ông lập tức quyết định tìm đến một người bạn cũ của mình – Nguyễn Vĩnh, một học giả từng nghiên cứu về chữ cổ và các loại mật mã bí mật.
Lê Quang tìm đến nhà Nguyễn Vĩnh vào buổi tối. Nhà của Vĩnh nằm ở ngoại ô, một nơi yên bình cách xa những âm mưu quyền lực của phủ Tổng đốc. Khi Lê Quang đến, Vĩnh đang ngồi bên bàn trà, đọc sách.
“Quang! Lâu rồi không gặp!” Vĩnh vui mừng đứng dậy, bắt tay Lê Quang thật chặt. “Có chuyện gì mà bạn đến tận đây vào lúc đêm thế này?”
“Chào Vĩnh. Mình cần cậu giúp đỡ một chuyện quan trọng. Mình đang điều tra vụ sát hại Tổng đốc Nguyễn Văn Thịnh, và mình nghĩ cậu có thể giúp mình giải mã tờ giấy này.” Lê Quang đưa tờ giấy cháy dở cho Vĩnh, đôi mắt lộ rõ sự căng thẳng.
Nguyễn Vĩnh cầm tờ giấy lên, đôi mắt săm soi từng ký tự. “Hừm… Đây không phải là loại chữ viết thông thường. Nhìn những nét chữ này, chúng có vẻ như là một dạng mật mã thay thế.”
“Mật mã thay thế?” – Lê Quang nhíu mày.
“Đúng vậy,” Vĩnh giải thích. “Đây là loại mật mã mà mỗi ký tự có thể được thay thế bằng một ký tự khác, nhằm che giấu nội dung thực sự. Tuy nhiên, những đoạn này khá ngắn và không đầy đủ, nhưng mình có thể thử tìm ra một vài từ quan trọng.”
Nguyễn Vĩnh lấy ra giấy và bút, bắt đầu phân tích từng ký tự còn lại. Sau một khoảng thời gian, Vĩnh ngẩng lên, mắt sáng rực.
“Đây rồi, Quang. Mình nghĩ mình đã tìm ra được một phần ý nghĩa của nó. Tờ giấy này nhắc đến một cuộc gặp bí mật, có liên quan đến ‘kế hoạch chống đối’. Và điều này có nghĩa là, Tổng đốc có thể đã biết về một âm mưu chống lại mình và muốn gặp ai đó để ngăn chặn nó.”
“Một âm mưu chống đối…” Lê Quang lẩm bẩm, mắt dán chặt vào những gì Vĩnh vừa viết ra. “Cảm ơn cậu, Vĩnh. Thông tin này vô cùng quan trọng đối với mình. Có lẽ mình đã có hướng đi mới.”
Nguyễn Vĩnh gật đầu, mắt vẫn nhìn theo bạn khi Lê Quang đứng dậy, chuẩn bị ra về. “Quang, hãy cẩn thận. Nếu đây là một âm mưu chống đối, thì chắc chắn nó không đơn giản. Kẻ đứng sau có thể rất nguy hiểm.”
“Cảm ơn Vĩnh. Mình sẽ cẩn trọng.” – Lê Quang đáp lại, rồi quay lưng bước đi, lòng đầy trăn trở.
Trở lại phủ Tổng đốc, Lê Quang suy nghĩ về tất cả những gì ông đã biết. Cuộc gặp bí mật, kế hoạch chống đối, và sự tranh đấu quyền lực đang ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Nhưng ai là kẻ đứng sau âm mưu này? Là Đô Úy Trần, kẻ từng đối đầu với Tổng đốc? Hay là Trần Bá Nhân, kẻ bị từ chối trong những dự án thương mại? Hoặc có thể đó là ai khác, một người vẫn đang ẩn nấp trong bóng tối?
Ông biết rằng vụ án này không thể dừng lại ở những nghi ngờ và câu hỏi. Ông cần bằng chứng rõ ràng hơn, cần vạch trần kẻ chủ mưu để đem lại công lý cho Tổng đốc Nguyễn Văn Thịnh.
Lê Quang nhìn ra cửa sổ, đêm tối phủ lên phủ Tổng đốc như một màn sương mờ ảo. Trong không khí, sự nghi ngờ vẫn còn vương vấn, và ông biết rằng cuộc hành trình tìm ra sự thật sẽ còn nhiều khó khăn phía trước.