Kẻ sát nhân trong Phủ quan Tổng đốc - Chương 4
Chương 4: Đô Úy Trần – Kẻ Thù Chính Trị
Sau khi có được thông tin quan trọng từ học giả Nguyễn Vĩnh, Lê Quang quyết định phải điều tra sâu hơn về động cơ của các nghi phạm. Trong số các nghi phạm chính, Đô Úy Trần luôn là nhân vật nổi bật nhất bởi những bất đồng chính trị kéo dài giữa ông và Tổng đốc Nguyễn Văn Thịnh.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lê Quang đến dinh thự của Đô Úy Trần. Ông Trần đang ngồi ở sân sau, nơi cây cảnh được cắt tỉa tỉ mỉ, mang đến cảm giác tĩnh lặng và thanh bình. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Lê Quang, nét mặt của Đô Úy Trần trở nên lạnh lùng và có chút khó chịu.
“Điều tra viên Lê, tôi đoán là cậu đến đây để tiếp tục hỏi tôi về vụ Tổng đốc.” – Đô Úy Trần lên tiếng, giọng nói vang và đầy quyền lực.
Lê Quang gật đầu, không vòng vo. “Đúng vậy, Đô Úy. Tôi cần thêm một vài thông tin. Theo những gì tôi tìm hiểu, ngài và Tổng đốc từng có nhiều mâu thuẫn trong chính sách. Điều này không phải bí mật. Vậy nên, tôi muốn biết ngài có dính líu gì đến âm mưu chống lại Tổng đốc không.”
Đô Úy Trần bật cười, giọng cười trầm thấp đầy vẻ chế nhạo. “Cậu nghĩ gì về tôi vậy, Lê Quang? Chúng ta đã làm việc với nhau nhiều năm, cậu nghĩ tôi là loại người sẽ ám sát một vị Tổng đốc để thỏa mãn cá nhân à?”
Lê Quang không bị lung lay bởi lời nói đó, ông vẫn bình tĩnh trả lời. “Điều tôi nghĩ không quan trọng, ngài Trần. Tôi chỉ cần sự thật. Tôi biết ngài đã từng rất phản đối chính sách thuế của Tổng đốc, và có lần còn công khai chỉ trích ông ấy trong cuộc họp. Ngài hãy nói rõ cho tôi biết, đêm xảy ra án mạng, ngài đã ở đâu và có làm gì khác thường không?”
Đô Úy Trần đứng lên, bước lại gần Lê Quang, đôi mắt nhìn xoáy vào ông như muốn đo lường xem điều tra viên đang nghĩ gì. “Phải, tôi đã từng phản đối ông ta. Tôi không phủ nhận điều đó. Chính sách của ông ấy rất khắc nghiệt, áp lực lên nông dân và người dân nghèo quá lớn. Nhưng tôi không đến nỗi phải giết người chỉ vì những bất đồng chính trị. Đêm đó, tôi đã về phòng mình và nghỉ ngơi, có lính canh làm chứng.”
Lê Quang quan sát từng cử chỉ, biểu cảm của Đô Úy Trần. Ông biết rằng một người quyền lực và thông minh như Trần sẽ không dễ dàng để lộ sơ hở. Nhưng cuộc điều tra không chỉ dừng lại ở lời nói.
“Ngài Trần, tôi cần kiểm tra phòng làm việc của ngài. Có vài manh mối cho thấy vụ giết người này liên quan đến một âm mưu chống đối, và tôi cần xác minh xem có thông tin gì từ phía ngài không,” Lê Quang nói, giọng nói của ông chắc chắn nhưng vẫn có phần tôn trọng.
Đô Úy Trần khoanh tay, đôi mắt trở nên trầm ngâm. Một lát sau, ông gật đầu. “Được thôi, nếu cậu muốn. Tôi không có gì để giấu cả.”
Phòng làm việc của Đô Úy Trần được bố trí gọn gàng và nghiêm túc, với những chồng sách về luật pháp và các văn bản chính trị chất cao. Lê Quang bắt đầu kiểm tra các tài liệu trên bàn làm việc. Sau một lúc, ông tìm thấy một lá thư, trong đó có đề cập đến một cuộc họp kín giữa Đô Úy Trần, Trần Bá Nhân, và một người khác chưa rõ danh tính.
Lê Quang cầm bức thư lên, quay sang Đô Úy Trần. “Ngài có thể giải thích về lá thư này không? Nội dung trong thư nói về một cuộc họp kín liên quan đến ‘kế hoạch hành động’.”
Đô Úy Trần nhìn lướt qua lá thư, gương mặt lộ rõ sự bất ngờ. “Lá thư này… Tôi không nhớ là mình có lá thư này. Hình như có ai đó đã đặt nó vào đây. Cuộc họp kín mà thư nhắc đến, tôi không hề biết gì về nó.”
Lê Quang biết rằng đây có thể là một cái bẫy được dựng lên. Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng rằng Đô Úy Trần đang cố che giấu sự thật. Những ký tự trong thư giống với tờ giấy cháy dở mà ông đã tìm thấy ở phòng Tổng đốc. Điều này cho thấy rằng có một kết nối nào đó giữa Đô Úy và âm mưu chống lại Tổng đốc Thịnh.
“Ngài có nhận ra chữ ký ở đây không?” – Lê Quang chỉ vào phần cuối thư.
Đô Úy Trần cúi xuống, nhìn kỹ phần chữ ký. “Đây là chữ ký của Bá Nhân,” ông nói, giọng trở nên trầm hẳn. “Tôi nghĩ tôi đã hiểu. Có thể Bá Nhân đã dùng lá thư này để đổ tội cho tôi. Hắn luôn muốn loại bỏ Tổng đốc Thịnh để dễ dàng mở rộng quyền lợi kinh doanh.”
Lê Quang suy nghĩ, ánh mắt của ông sắc bén. “Ngài nghĩ vậy sao? Nhưng ngài và Bá Nhân từng gặp nhau để thảo luận một số vấn đề chính trị. Liệu có phải cuộc họp kín này thực sự tồn tại, chỉ là ngài không muốn thừa nhận?”
Đô Úy Trần lắc đầu mạnh. “Tôi thề rằng mình không biết về lá thư này, và nếu có bất kỳ cuộc họp kín nào liên quan đến việc chống đối Tổng đốc, tôi không hề tham gia. Nếu tôi biết ai đã hãm hại ông ấy, tôi sẽ đứng về phía công lý.”
Lê Quang im lặng một lúc, rồi gật đầu. “Tôi sẽ tạm tin lời ngài. Nhưng từ giờ trở đi, mọi hành động của ngài đều sẽ bị giám sát cho đến khi vụ án được làm sáng tỏ.”
Trở lại phủ Tổng đốc, Lê Quang ngồi trong phòng riêng, tay cầm bức thư và tờ giấy cháy dở, cố ghép nối các mảnh ghép lại với nhau. Cuộc gặp bí mật, sự xuất hiện của Bá Nhân và Đô Úy Trần, tất cả đều có vẻ liên quan đến âm mưu chống lại Tổng đốc Nguyễn Văn Thịnh. Nhưng câu hỏi vẫn còn đó: kẻ nào là chủ mưu thực sự, và tại sao họ lại chọn giết Tổng đốc ngay trong chính phủ?
Đêm tối lại bao trùm, và Lê Quang cảm nhận rõ ràng rằng ông đang đứng trước một âm mưu lớn hơn rất nhiều so với những gì ông đã nghĩ. Những kẻ đằng sau kế hoạch này không chỉ đơn giản là tranh đoạt quyền lực; họ sẵn sàng giết người và dựng nên những màn kịch hoàn hảo để che đậy sự thật.
Công lý có thể khó tìm ra, nhưng Lê Quang biết rằng ông không thể từ bỏ. Ông sẽ tiếp tục đào sâu vào từng góc tối của vụ án này, cho đến khi sự thật được phơi bày.