Kết hợp với lịch sử khác - Chương 1
Chương 1: Đột phá của Vận Mệnh
Buổi tối hôm đó, Gia Cát Lượng đứng lặng trước bàn thờ trong một ngôi đền cổ nằm sâu trong núi. Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi ông nhận trọng trách từ Lưu Bị, nhưng sự hỗn loạn của thời Tam Quốc vẫn chưa thể chấm dứt. Ông biết mình không còn nhiều thời gian, sức khỏe yếu dần, nhưng giấc mơ thống nhất Trung Hoa vẫn rực cháy trong lòng. Trước bệ thần, Lượng khẽ thì thầm:
“Thần linh, nếu còn chút hy vọng nào để đất nước này được bình yên, xin hãy cho ta thêm sức mạnh.”
Ngọn đèn dầu bập bùng trên bàn thờ bỗng dưng bùng sáng mạnh hơn, gió trong ngôi đền như gầm thét. Gia Cát Lượng bất ngờ giật mình. Một cơn gió mạnh từ đâu kéo đến, thổi tung những cuốn sách và bản đồ trên bàn. Trong phút chốc, một vòng sáng xanh lơ lửng xuất hiện giữa không trung. Lượng đứng dậy, kinh ngạc nhìn vòng sáng đang xoáy tròn, phát ra tiếng xì xào như tiếng nước chảy.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây?” ông lẩm bẩm, không thể tin vào mắt mình.
Bỗng từ trong cánh cổng xoáy tròn, một bóng người xuất hiện. Đó là một người đàn ông cao lớn, ánh mắt sắc bén, khoác trên mình một bộ giáp bằng đồng rực rỡ. Ông ta cất tiếng nói, giọng trầm và mạnh mẽ:
“Ta là Hannibal Barca, vị tướng của Carthage. Đây là đâu, và vì sao ta lại xuất hiện tại nơi này?”
Gia Cát Lượng sững sờ. Hannibal Barca – vị tướng vĩ đại của Carthage, người đã từng vượt dãy Alps để đánh Rome? Không thể nào! Đó là một nhân vật từ thế giới khác, một thời đại khác.
Trước khi Gia Cát Lượng kịp trả lời, một người thứ hai lại bước ra từ vòng sáng. Người đàn ông này nhỏ con hơn, nhưng toát lên khí chất quyền uy khó tả. Ông ta khoác chiếc áo choàng xanh sẫm, đôi mắt thông minh đầy tham vọng.
“Napoléon Bonaparte, hoàng đế nước Pháp,” ông ta tự giới thiệu mà không chờ đợi. “Ai đã triệu hồi ta đến đây?”
Gia Cát Lượng cảm thấy lòng mình trỗi dậy một cảm giác bất an. Hai trong số những thiên tài chiến lược vĩ đại nhất lịch sử đã xuất hiện trước mặt ông, từ những thế kỷ hoàn toàn khác nhau.
“Đây là một sự sắp đặt kỳ lạ của số phận,” Gia Cát Lượng trầm ngâm, tay vuốt râu. “Ta là Gia Cát Lượng, quân sư của nhà Thục Hán. Dường như thời gian và không gian đã bị đảo lộn. Các ngài đã đến từ những thời đại khác nhau.”
Napoléon nhìn quanh, ánh mắt lướt qua ngôi đền đơn sơ và những bức tường bằng đá cổ kính. “Nơi này thật nghèo nàn,” ông cười nhạt. “Nhưng nếu ông là người đưa chúng tôi tới đây, ông hẳn phải có một lý do.”
Hannibal không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt sắc như lưỡi gươm soi xét từng chi tiết xung quanh. “Vậy đây là Trung Hoa?” Ông ta hỏi, nhưng đôi mắt của vị tướng vĩ đại vẫn không rời khỏi Gia Cát Lượng.
Gia Cát Lượng đứng vững, với đôi mắt sáng ngời đầy trí tuệ, ông nói: “Vâng, đây là Trung Hoa, và ta đã không cố ý triệu hồi các vị. Dường như có một phép thuật cổ xưa nào đó đã mở ra cánh cổng này. Nhưng sự xuất hiện của các vị có thể là dấu hiệu cho một điều gì lớn lao hơn.”
Napoléon nhìn chằm chằm vào Gia Cát Lượng. “Thật thú vị. Một thế giới khác, những kẻ thống trị khác. Ông, Gia Cát Lượng, chắc chắn là một chiến lược gia xuất sắc nếu điều khiển được phép thuật này.”
“Ta không điều khiển nó,” Gia Cát Lượng lắc đầu. “Nhưng giờ các vị đã ở đây, chúng ta không thể thay đổi điều đó. Ta cần sự giúp đỡ của các vị để giải quyết cuộc nội chiến đẫm máu đang diễn ra.”
Hannibal cau mày, bước về phía Gia Cát Lượng, ánh mắt đầy nghi ngờ. “Vì sao chúng ta phải giúp ông? Mỗi người chúng ta đều có vinh quang riêng của mình, tại sao lại phải can dự vào cuộc chiến của ông?”
Gia Cát Lượng bình tĩnh đối diện với sự nghi ngờ của Hannibal. Ông hiểu, những vị tướng này đều đã quen với việc chỉ huy, thống lĩnh cả một quốc gia. Để thuyết phục họ đứng cùng mình, cần phải có một lý do thuyết phục hơn.
“Thế giới của các ngài có thể đã yên bình, nhưng ở đây, Trung Hoa đang bị chia cắt bởi những cuộc chiến vô nghĩa. Những chiến binh tài ba như các ngài, nếu cùng hợp sức, có thể giúp chấm dứt xung đột này. Nếu không, cánh cổng thời gian có thể sẽ không bao giờ mở lại và các ngài sẽ mãi kẹt ở đây.”
Lời nói của Gia Cát Lượng khiến Hannibal và Napoléon suy nghĩ. Hannibal nhún vai, ánh mắt lạnh lùng nhưng không hẳn từ chối: “Nếu đó là điều kiện để trở về, ta sẽ tham gia, nhưng không phải với tư cách kẻ phụ thuộc.”
Napoléon cũng gật đầu, miệng nở nụ cười. “Tôi không thích sự ràng buộc, nhưng nếu có cơ hội để học hỏi một chiến lược gia như ông, Gia Cát Lượng, tôi sẽ chơi cuộc chơi này.”
Gia Cát Lượng thở phào nhẹ nhõm. “Tốt, giờ chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu cách để mở lại cánh cổng và thống nhất Trung Hoa.”
Cuộc hành trình của những bộ óc vĩ đại từ các thời kỳ lịch sử khác nhau bắt đầu. Số phận đã xếp đặt để họ gặp nhau trong một thế giới hoàn toàn xa lạ. Và từ đây, những cuộc đấu trí đỉnh cao, những âm mưu và chiến thuật mới sẽ được vẽ ra trên chiến trường khốc liệt của Trung Hoa cổ đại.