Kết hợp với lịch sử khác - Chương 10
Chương 10: Trận chiến cuối cùng
Bầu trời u ám, mây đen phủ kín, tạo nên không khí căng thẳng báo hiệu một cơn bão lớn sắp ập đến. Tại trung tâm của cuộc đấu trí giữa những thiên tài quân sự, Gia Cát Lượng đứng trên một ngọn đồi cao, đôi mắt chăm chú dõi theo bản đồ chiến lược trải rộng trước mặt. Ông biết thời khắc quyết định đã đến, khi tất cả các bên tham vọng nhất đều sắp đối đầu trực diện.
“Thưa quân sư, Nobunaga, Napoléon và Hannibal đã tập hợp quân đội của họ,” Khổng Minh lo lắng nói. “Họ đang tiến về phía chúng ta từ ba hướng.”
Gia Cát Lượng không tỏ ra lo lắng, ông gật đầu, mỉm cười đầy điềm tĩnh. “Ta đã đoán trước điều này. Ba kẻ đó nghĩ rằng họ có thể hợp lực để lật đổ ta, nhưng sự ngạo mạn của họ sẽ là điểm yếu chí mạng.”
Khổng Minh nhíu mày, nhưng ông tin tưởng vào trí tuệ của Gia Cát Lượng. “Ngài định hành động thế nào?”
Gia Cát Lượng đứng thẳng dậy, đôi mắt như xuyên thấu thời gian và không gian. “Họ sẽ không thể tin tưởng lẫn nhau mãi. Ta chỉ cần đánh vào đúng điểm yếu, chia rẽ họ, và sau đó sẽ đánh bại từng người một.”
Trên chiến trường, Nobunaga dẫn đầu quân đội của mình, đi theo đường núi để bất ngờ tấn công từ phía bắc. Hắn không tin tưởng Napoléon hay Hannibal, nhưng biết rõ rằng họ cũng không tin hắn. Tuy nhiên, hắn sẵn sàng lợi dụng liên minh tạm thời này để đạt được mục tiêu trước mắt: hạ bệ Gia Cát Lượng.
Yasuke đi bên cạnh hắn, giọng khẽ nhưng cẩn trọng. “Chủ nhân, Napoléon và Hannibal đều có tham vọng lớn. Ngài có thực sự tin rằng chúng sẽ giữ đúng thỏa thuận?”
Nobunaga cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh. “Không, chúng sẽ phản bội khi có cơ hội. Nhưng trước khi điều đó xảy ra, ta sẽ hành động trước. Khi Gia Cát Lượng bị tiêu diệt, ta sẽ quay lưng với cả hai kẻ đó.”
Ở một phía khác, Napoléon và Hannibal cũng đang di chuyển quân đội của họ. Napoléon cưỡi ngựa dẫn đầu, ánh mắt đầy quyết tâm. Ông biết đây là cơ hội cuối cùng để loại bỏ Gia Cát Lượng và thiết lập quyền lực của mình. Tuy nhiên, trong lòng ông, sự nghi ngờ đối với Nobunaga và cả Hannibal vẫn âm ỉ.
“Hannibal,” Napoléon lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng có phần sắc sảo, “ngươi có thực sự tin rằng chúng ta có thể duy trì liên minh này lâu dài không?”
Hannibal, đang cưỡi ngựa bên cạnh, chỉ khẽ cười. “Ta không bao giờ tin tưởng bất kỳ ai trong một cuộc chiến. Nhưng chúng ta có chung mục tiêu hiện tại: Gia Cát Lượng phải bị loại bỏ. Sau đó, mọi chuyện sẽ tùy thuộc vào sự nhanh nhạy của mỗi người.”
Napoléon nhếch môi, ánh mắt lóe lên sự toan tính. “Vậy thì hãy nhanh chóng kết thúc chuyện này.”
Khi ba đạo quân hùng mạnh tiến đến gần vị trí của Gia Cát Lượng, ông đã sẵn sàng. Quân đội của ông được bố trí tinh vi, trải rộng khắp các con đèo và ngọn núi, sẵn sàng cho cuộc tấn công bất ngờ. Gia Cát Lượng đã chuẩn bị mọi thứ trong im lặng, điều mà cả ba vị tướng kia không ngờ tới.
Khi quân của Nobunaga tiến đến gần cánh quân của Gia Cát Lượng, hắn lập tức ra lệnh tấn công. Những mũi tên lửa bắn lên trời, quân lính ồ ạt tiến công như một cơn bão.
Nhưng ngay lúc đó, từ hai bên sườn núi, quân của Gia Cát Lượng bất ngờ tràn ra, tấn công phủ đầu. Nobunaga bất ngờ khi thấy mình rơi vào bẫy, nhưng hắn không dễ dàng bị khuất phục. “Tấn công! Không được để lùi bước!” Hắn hét lớn, ra lệnh cho quân lính đánh trả quyết liệt.
Cùng lúc đó, Napoléon và Hannibal dẫn quân tấn công từ phía nam và phía tây, nghĩ rằng họ sẽ dễ dàng bao vây Gia Cát Lượng. Nhưng họ đã không ngờ rằng Gia Cát Lượng đã chia quân đội thành từng đội nhỏ, khiến cho sự tấn công của họ trở nên rời rạc và không hiệu quả.
Napoléon cau mày, đôi mắt sắc bén nhìn về phía trước. “Có gì đó không đúng. Gia Cát Lượng đang chia cắt chúng ta.”
Hannibal, với kinh nghiệm lâu năm trong chiến trận, cũng nhận ra điều bất thường. “Chúng ta đang bị tách ra. Nếu không nhanh chóng hợp lực, chúng ta sẽ bị tiêu diệt từng người.”
Ngay lúc đó, một đám khói lớn bốc lên từ phía quân của Nobunaga. Napoléon nhìn thấy và nheo mắt. “Đó là Nobunaga! Hắn đang gặp khó khăn.”
Napoléon ngay lập tức quay sang Hannibal. “Đây là thời điểm. Nếu Nobunaga bị tiêu diệt, chúng ta sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Hannibal nhíu mày. “Ngươi định phản bội ngay bây giờ sao?”
Napoléon nhếch mép. “Đây không phải là phản bội. Đây là chiến lược. Nếu ngươi thông minh, ngươi sẽ hiểu điều đó.”
Và không chờ Hannibal phản ứng, Napoléon ra lệnh cho quân đội của mình tiến công vào cánh quân của Nobunaga, trong khi Hannibal chậm rãi rút quân để tránh phải tham gia vào cuộc đấu lẫn nhau.
Trong khi Nobunaga đang phải chống chọi với quân của Gia Cát Lượng, hắn bỗng nhiên bị tấn công từ phía sau bởi quân đội của Napoléon. Nobunaga hét lên trong cơn tức giận. “Napoléon, ngươi phản bội ta!”
Yasuke, đứng cạnh Nobunaga, vung kiếm chiến đấu một cách dũng mãnh. “Chủ nhân, chúng ta phải rút lui! Nếu không, tất cả sẽ bị tiêu diệt.”
Nobunaga cắn răng, đôi mắt cháy lên lửa giận. “Rút lui! Chúng ta sẽ trả thù sau!”
Quân của Nobunaga bắt đầu rút lui trong hỗn loạn, để lại Napoléon chiếm thế thượng phong. Nhưng ngay khi hắn nghĩ rằng mình đã chiến thắng, quân của Gia Cát Lượng bất ngờ tấn công mạnh từ phía sau. Napoléon rơi vào đúng bẫy của Gia Cát Lượng — bị kéo vào cuộc xung đột với Nobunaga, làm suy yếu chính mình.
Napoléon hét lớn ra lệnh cho quân rút lui, nhưng đã quá muộn. Quân đội của ông bị đánh tan tác, buộc phải tháo chạy.
Cuối cùng, khi màn đêm buông xuống, cuộc chiến đẫm máu cũng kết thúc. Gia Cát Lượng đứng trên đỉnh đồi, đôi mắt nhìn xuống chiến trường ngổn ngang xác lính. Nobunaga đã rút lui, Napoléon bị đánh bại và Hannibal đã hoàn toàn biến mất khỏi chiến trường, rút lui trong im lặng.
Khổng Minh đứng cạnh Gia Cát Lượng, thở phào nhẹ nhõm. “Thưa quân sư, chúng ta đã chiến thắng. Nhưng tôi không thể tin rằng cả ba vị tướng đó lại có thể tự hủy diệt lẫn nhau nhanh đến vậy.”
Gia Cát Lượng gật đầu, đôi mắt sáng ngời nhưng vẫn đầy suy tư. “Đó là điều mà lòng tham và sự ngạo mạn dẫn đến. Những thiên tài như họ, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi sai lầm.”
Khổng Minh im lặng, ngẫm nghĩ về sự thật đắng cay đó. “Vậy còn chúng ta? Liệu ngài đã đạt được mục tiêu của mình chưa?”
Gia Cát Lượng mỉm cười, ánh mắt xa xăm. “Ta đã đánh bại họ, nhưng cuộc chiến thực sự chưa bao giờ kết thúc. Khi tham vọng và quyền lực còn tồn tại, sẽ luôn có những kẻ đứng lên thách thức. Nhưng hôm nay, chúng ta đã sống sót.”
Và với những lời đó, Gia Cát Lượng quay người bước xuống ngọn đồi, sẵn sàng cho những thử thách mới đang chờ đợi ở phía trước.
Kết thúc.