Kết hợp với lịch sử khác - Chương 2
Chương 2: Cuộc gặp gỡ với Oda Nobunaga
Khi bầu không khí trong đền thờ bắt đầu lắng xuống sau cuộc trò chuyện căng thẳng giữa Gia Cát Lượng, Hannibal và Napoléon, vòng xoáy thời gian một lần nữa khuấy động. Những tia sáng xanh lóe lên, rực rỡ hơn trước. Gia Cát Lượng và hai vị tướng lập tức hướng ánh mắt về phía vòng xoáy đang mở rộng.
Một bóng người từ từ xuất hiện, mang theo một khí chất lạnh lùng và đầy quyền uy. Hắn mặc áo giáp samurai, với bộ giáp đen bóng và chiếc mũ giáp có sừng nhọn cao. Khuôn mặt lạnh lẽo, cương nghị, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm. Hắn bước ra khỏi cổng thời gian, ánh mắt lướt qua ba người đứng trước mặt mình mà không hề tỏ ra kinh ngạc.
“Ta là Oda Nobunaga, lãnh chúa Nhật Bản,” hắn nói một cách khô khốc. “Ai triệu hồi ta đến đây?”
Napoléon khẽ cười mỉm, ánh mắt tràn đầy sự thích thú. “Vậy là chúng ta có thêm một chiến binh nữa. Nhật Bản, phải không? Một vùng đất xa lạ với tôi.”
Gia Cát Lượng bước tới trước, mắt không rời Nobunaga. “Oda Nobunaga, danh tướng của thời kỳ Chiến Quốc Nhật Bản. Sự xuất hiện của ngài là một sự kiện bất ngờ nhưng cũng đáng chào đón.”
Nobunaga không đáp lời ngay. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, phân tích tình hình. “Đây là Trung Hoa,” hắn lẩm bẩm, giọng đầy khinh bỉ. “Ta nghe nhiều về nơi này, nhưng không ngờ lại bị cuốn vào thế giới của các ngươi.”
Hannibal bước tới, dáng người mạnh mẽ. “Đừng nghĩ rằng ông có thể coi thường nơi này. Đây là nơi của một quân sư đại tài,” hắn chỉ về phía Gia Cát Lượng. “Và ta không muốn người nào khác làm xao lãng kế hoạch của chúng ta.”
Nobunaga không hề nao núng. “Kế hoạch của các ngươi? Các ngươi thực sự nghĩ rằng ta sẽ tham gia vào một trò chơi chiến tranh mà ta không kiểm soát sao?” Hắn nhếch mép, ánh mắt lộ rõ sự tàn nhẫn.
Napoléon cười lớn, ngạo nghễ bước tới. “Ngươi nghĩ rằng mình có thể kiểm soát mọi thứ à? Một nơi lạ lẫm, với những kẻ lạ mặt, và cổng thời gian bí ẩn này. Ngươi có gì để đánh bại chúng ta?”
Gia Cát Lượng đứng yên lặng, quan sát cuộc đối thoại căng thẳng giữa ba vị tướng tài ba. Ông hiểu rằng mỗi người trong số họ đều có cá tính mạnh mẽ và không dễ bị khuất phục. Ông cần một phương án để gắn kết họ lại, trước khi tình hình trở nên vượt khỏi tầm kiểm soát.
“Các vị,” Gia Cát Lượng lên tiếng, giọng ôn hòa nhưng mạnh mẽ. “Chúng ta đều là những thiên tài chiến lược từ các thời đại khác nhau. Nhưng nếu chúng ta không hợp sức, việc tìm ra cách trở về thời đại của các vị sẽ càng trở nên xa vời.”
Nobunaga nhìn Gia Cát Lượng, ánh mắt đầy tò mò. “Ngươi là người cầm quyền nơi này?”
“Ta chỉ là một quân sư, không phải kẻ cầm quyền,” Gia Cát Lượng đáp. “Nhưng ta tin rằng trí tuệ của chúng ta, nếu kết hợp, có thể mang lại sự kết thúc cho cuộc chiến đang hoành hành trong thời đại này. Và cũng có thể đưa các vị trở về thế giới của mình.”
Oda Nobunaga khẽ nghiêng đầu, cân nhắc lời của Gia Cát Lượng. “Ngươi nói đúng. Ta không thích bị mắc kẹt ở đây lâu. Nhưng ta sẽ không làm việc dưới quyền ai cả.”
Napoléon nhún vai. “Chúng ta không cần phải là kẻ dưới quyền. Mỗi người chúng ta đều là thủ lĩnh trong thế giới của mình. Vấn đề là chúng ta có thể lợi dụng điều này để đạt được lợi ích chung.”
Hannibal khoanh tay, gật đầu đồng ý. “Đúng. Chúng ta có thể tạm thời gạt bỏ tham vọng cá nhân để đối phó với tình thế hiện tại.”
Gia Cát Lượng mỉm cười. Dù chưa hoàn toàn tin tưởng vào sự hợp tác này, nhưng ít nhất ông đã thuyết phục được họ bước vào một cuộc đối thoại. Ông quay về phía bàn thờ, nơi các bản đồ và kế hoạch chiến lược của ông đang bày ra.
“Các vị,” ông nói, giọng trở nên nghiêm túc hơn. “Trung Hoa hiện đang chia cắt thành ba nước: Thục, Ngụy và Ngô. Ta là quân sư của Thục, nhưng chúng ta vẫn đang trong cuộc chiến để giành lại quyền lực từ tay Ngụy. Nếu các vị có thể giúp ta đánh bại Tào Tháo và gia tộc họ, chúng ta có thể tiến xa hơn trong việc thống nhất Trung Hoa.”
Nobunaga nhìn vào bản đồ, ánh mắt sắc bén như một con thú săn mồi. “Nếu ngươi cần quân lực, ta sẽ dẫn binh của mình tiến công. Nhưng ta không muốn chiến đấu dưới trướng bất cứ ai.”
Napoléon cười nhạt, khoanh tay trước ngực. “Vậy thì chúng ta đều là những nhà lãnh đạo tự do. Một liên minh tạm thời, không phải thuộc cấp.”
Hannibal gật đầu. “Một liên minh của những bộ óc vĩ đại. Nhưng đừng quên, cuối cùng chỉ có một người đứng trên đỉnh cao.”
Gia Cát Lượng khẽ thở dài. Ông biết rằng cuộc hành trình phía trước không hề dễ dàng. Nhưng với sự góp mặt của những thiên tài chiến lược này, ông có một cơ hội để thay đổi cục diện chiến tranh ở Trung Hoa.
Cuộc đấu trí đã bắt đầu, và số phận của một thời đại giờ đây nằm trong tay những vị tướng từ các thời kỳ khác nhau.