Kết hợp với lịch sử khác - Chương 3
Chương 3: Chiến lược đầu tiên
Với sự đồng thuận tạm thời giữa các thiên tài quân sự, Gia Cát Lượng bắt đầu triển khai kế hoạch của mình. Họ không còn là những kẻ đối đầu trực diện, mà trở thành một liên minh chiến lược. Tuy nhiên, sâu thẳm trong mỗi người, tham vọng và sự tàn nhẫn của những kẻ cầm quyền vẫn chưa bao giờ bị dập tắt.
Trong căn phòng nhỏ nằm sâu trong đền thờ, Gia Cát Lượng mở ra một bản đồ lớn trải rộng khắp Trung Hoa. Napoléon, Hannibal và Oda Nobunaga cùng chăm chú quan sát, mỗi người trong họ đều bắt đầu nhìn ra cơ hội để tạo dựng sức mạnh riêng.
Gia Cát Lượng chỉ vào phía bắc, nơi lãnh thổ của Tào Tháo, kẻ thù không đội trời chung của Thục Hán, đang ngày càng bành trướng. “Tào Tháo là một chiến lược gia tài ba và quân lực của ông ta đông đảo. Chúng ta không thể đối đầu trực diện với hắn ngay lập tức. Thay vào đó, chúng ta cần đánh lạc hướng và làm suy yếu các điểm chiến lược của hắn trước.”
Napoléon, nổi danh với những chiến lược quân sự sắc bén của mình, cúi người xuống nhìn kỹ hơn vào bản đồ. “Tào Tháo có những pháo đài phòng thủ quan trọng ở phía bắc và phía tây. Nếu chúng ta muốn đánh bại hắn, cần phải tấn công những điểm yếu trong tuyến phòng thủ của hắn trước.”
Hannibal ngồi xuống, đôi mắt trầm ngâm. “Chúng ta cần một chiến lược bao vây. Tấn công trực diện sẽ chỉ dẫn đến thất bại. Ta đã từng đánh bại Rome bằng cách tấn công gián tiếp và kéo dài trận chiến cho đến khi đối thủ kiệt quệ.”
Oda Nobunaga đứng im lặng, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi bản đồ. “Cách tiếp cận của các người có thể hiệu quả, nhưng phải tính đến việc phá vỡ tinh thần quân địch. Nếu chỉ đánh vào những điểm yếu về vật chất, ta e rằng sẽ không đủ để khiến chúng hoàn toàn sụp đổ.”
Gia Cát Lượng gật đầu đồng ý. “Đúng vậy, Nobunaga. Đó là lý do tại sao ta muốn chia nhỏ quân đội của chúng ta thành nhiều nhóm nhỏ, tấn công vào các thành trì nhỏ hơn, trong khi đánh lạc hướng Tào Tháo. Điều này sẽ tạo ra hỗn loạn và làm suy yếu tinh thần của hắn.”
Napoléon khẽ cười. “Thật là một ý tưởng tuyệt vời. Nhưng tôi muốn đảm bảo rằng mỗi người chúng ta đều đóng vai trò quan trọng trong kế hoạch này. Ta không đến đây để làm phụ tá cho bất kỳ ai.”
Gia Cát Lượng mỉm cười, ông hiểu rằng sẽ không dễ để làm hài lòng tất cả những thiên tài này. “Napoléon, ông sẽ chỉ huy cánh quân phía tây, tấn công vào thành trì Quan Độ của Tào Tháo. Hannibal sẽ chỉ huy phía bắc, thực hiện những cuộc tấn công nhằm vào các tuyến đường tiếp tế chính. Còn Nobunaga, ông sẽ tấn công vào các thành lũy nhỏ và gây ra sự hoảng loạn trong lòng quân địch. Ta sẽ hỗ trợ các vị từ phía sau, cung cấp thông tin tình báo và tiếp tế.”
Nobunaga gật đầu nhẹ, nhưng ánh mắt của ông lướt qua Napoléon và Hannibal, dường như đang cân nhắc về khả năng phản bội của hai người kia. “Ta chấp nhận kế hoạch, nhưng nhớ rằng, nếu ta thấy có bất kỳ dấu hiệu nào của sự thiếu trung thành, các người sẽ phải trả giá.”
Hannibal cười nhạt, không tỏ ra lo lắng. “Trung thành? Ta chỉ trung thành với những gì đem lại kết quả. Nếu kế hoạch này dẫn đến chiến thắng, ngươi không phải lo về sự trung thành của ta.”
Napoléon nhướng mày, nhìn Nobunaga với ánh mắt sắc bén. “Cũng tương tự, ta sẽ theo đuổi bất kỳ kế hoạch nào mang lại vinh quang cho bản thân. Nhưng nếu có kẻ ngáng đường, ta sẽ không ngần ngại loại bỏ.”
Bầu không khí giữa ba người căng thẳng, nhưng Gia Cát Lượng đã quá quen thuộc với sự xung đột này. Ông cần họ hợp tác, nhưng đồng thời phải đảm bảo rằng không ai quá vượt mặt người khác. Với tư cách là người đưa ra chiến lược chung, Gia Cát Lượng giữ vai trò cân bằng giữa ba thiên tài.
“Các vị,” Gia Cát Lượng lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng có trọng lượng, “chúng ta đều có mục tiêu riêng, nhưng cần nhớ rằng chúng ta đang đối mặt với một kẻ thù chung. Mỗi người trong chúng ta đều có thể trở về thời đại của mình nếu thành công. Chúng ta phải làm việc cùng nhau, hoặc tất cả sẽ thất bại.”
Hannibal gật đầu, còn Napoléon thì cười nhạt, nhưng cả hai không nói thêm gì. Nobunaga cũng giữ im lặng, nhưng không giấu được vẻ nghi ngờ.
Sau khi thống nhất chiến lược, Gia Cát Lượng triệu tập các tướng lĩnh của mình và bắt đầu phân chia nhiệm vụ. Đêm đó, ông ngồi lại một mình bên chiếc bàn gỗ, ánh sáng từ đèn dầu hắt lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng đầy quyết tâm. Ông biết rằng, trận chiến sắp tới không chỉ là cuộc đối đầu với Tào Tháo, mà còn là cuộc đấu trí giữa những thiên tài từ các thời đại khác nhau.
“Lịch sử đang đứng trước một ngã rẽ mới,” Gia Cát Lượng lẩm bẩm. “Liệu ai trong chúng ta sẽ là người đứng cuối cùng?”
Trên chiến trường, sự sắp xếp của các thiên tài đã bắt đầu. Những nước cờ đầu tiên của trận chiến lớn nhất lịch sử đang được vẽ ra.