Kết hợp với lịch sử khác - Chương 4
Chương 4: Trận chiến tại Quan Độ
Ánh bình minh ló rạng trên cánh đồng cỏ rộng lớn tại Quan Độ, vùng đất nổi tiếng với các cuộc chiến lịch sử giữa quân Ngụy và quân Thục. Trước mặt là những thành trì kiên cố của Tào Tháo, đội quân đông đảo của hắn đã sẵn sàng trong tư thế phòng thủ vững chắc. Nhưng bên kia chiến tuyến, một lực lượng khác cũng đang âm thầm chuẩn bị cho một trận đánh chiến lược, đầy bất ngờ.
Napoléon, đứng trên một ngọn đồi cao nhìn xuống trận địa, mỉm cười. “Tào Tháo thật kiên cố, nhưng hắn không biết ta là ai. Với những chiến thuật ta đã áp dụng tại châu Âu, một tòa thành không thể ngăn cản được.”
Bên cạnh ông, Hannibal đứng lặng lẽ, đôi mắt sắc sảo dõi theo từng động tĩnh của quân địch. “Một thành trì không dễ phá vỡ, Napoléon. Nhưng nếu chúng ta chia nhỏ lực lượng, tấn công từ nhiều phía, chúng ta sẽ làm hắn rối loạn.”
Napoléon nhìn về phía Gia Cát Lượng, người vẫn luôn giữ sự bình tĩnh giữa những bậc thầy chiến lược đầy tham vọng này. “Gia Cát Lượng, ngươi nghĩ gì? Liệu kế hoạch của chúng ta có khả thi?”
Gia Cát Lượng vuốt nhẹ râu, mắt chăm chú quan sát bản đồ. “Tào Tháo nổi tiếng về sự cẩn trọng và tầm nhìn xa. Tuy nhiên, hắn cũng có điểm yếu – sự tự mãn về phòng thủ. Hắn nghĩ rằng việc phòng thủ tại Quan Độ sẽ bảo vệ hắn trước mọi kẻ thù. Chúng ta sẽ lợi dụng điều này.”
Hannibal nghiêng người về phía trước, giọng đầy nghiêm nghị. “Nói rõ hơn, ngươi muốn ta làm gì?”
“Ông sẽ dẫn quân tấn công trực diện vào tuyến phòng thủ phía bắc của Tào Tháo,” Gia Cát Lượng đáp. “Đó chỉ là mồi nhử. Khi quân của ông làm bọn chúng mất cảnh giác, Napoléon sẽ tấn công vào trung tâm. Còn ta, ta sẽ đảm nhiệm phần hậu phương, ngăn chặn bất kỳ sự chi viện nào từ quân của Tào Tháo.”
Napoléon cười nhẹ. “Thật khéo léo. Nhưng còn Nobunaga thì sao? Hắn có vẻ không dễ để hợp tác.”
Ngay lúc đó, một giọng nói đầy tự tin vang lên từ phía sau: “Ta sẽ không tham gia một cách bình thường như các ngươi.”
Oda Nobunaga xuất hiện, khoác áo giáp đen với ánh mắt sắc như lưỡi kiếm. “Ta sẽ không tấn công trực diện hay chờ lệnh của các ngươi. Ta sẽ sử dụng chiến thuật của riêng mình.”
Napoléon nhếch mép cười, nhưng trong đôi mắt của ông hiện rõ sự cảnh giác. “Ngươi có vẻ kiêu ngạo, Nobunaga. Ta không thích những kẻ hành động đơn lẻ trong một kế hoạch.”
“Ta không cần sự chấp thuận của ngươi,” Nobunaga đáp trả lạnh lùng. “Nhưng nếu muốn chiến thắng, các ngươi sẽ thấy chiến thuật của ta hữu ích.”
Gia Cát Lượng đứng giữa hai người, cố gắng duy trì sự cân bằng. “Mỗi người trong chúng ta đều có khả năng riêng, và Nobunaga sẽ đóng vai trò của mình. Hãy để ông ấy hành động theo cách của mình. Nếu kế hoạch của ông ta thất bại, chúng ta vẫn còn các phương án khác.”
Nobunaga mỉm cười lạnh lùng, rồi biến mất vào bóng tối của đêm. Hắn không thích hợp tác, nhưng sự thông minh và tàn nhẫn của hắn luôn đem lại kết quả đáng gờm.
Trận chiến bắt đầu khi bình minh vừa lên. Từ phía bắc, đội quân của Hannibal tiến tới như một cơn lốc, khiến quân của Tào Tháo phải dốc toàn lực để phòng thủ. Quân lính từ các thành lũy dồn xuống để bảo vệ tuyến đường chính, tạo ra sự hỗn loạn ngay từ những giây phút đầu tiên.
Hannibal, đứng trên chiến xa, ra lệnh cho quân lính tấn công dồn dập. Ông biết đây chỉ là một cuộc tấn công mồi nhử, nhưng nếu thực hiện đủ mạnh, quân địch sẽ bị lạc hướng và tạo ra cơ hội cho Napoléon.
Ở phía tây, Napoléon chỉ huy quân của mình tấn công bất ngờ vào trung tâm. Khả năng điều khiển quân nhanh nhẹn của ông thể hiện rõ ràng khi quân Ngụy không kịp trở tay trước những đợt tấn công liên tiếp. “Tiến lên! Chiếm lấy thành trì trước khi chúng kịp điều quân tiếp viện!”
Tuy nhiên, Napoléon hiểu rằng sức mạnh của mình nằm ở sự kiên nhẫn và khả năng điều phối. Mọi bước đi đều đã được tính toán cẩn thận, không có chỗ cho sai lầm. Ông dẫn quân tiến lên từng bước, bẻ gãy từng tuyến phòng thủ của Tào Tháo.
Ở phía hậu phương, Gia Cát Lượng quan sát mọi chuyển biến của trận chiến. Ông nhìn thấy những mũi tên bắn lên trời, những chiến xa tiến công và cả sự hỗn loạn trong hàng ngũ quân địch. Tất cả đều diễn ra theo kế hoạch.
Bất ngờ, một tiếng nổ lớn vang lên từ hướng đông. Những ngọn lửa bùng lên dữ dội, cắt ngang cả chiến trường. Quân của Tào Tháo bắt đầu hỗn loạn, chạy toán loạn ra khỏi các thành lũy.
“Chuyện gì xảy ra?” Napoléon hét lớn, mắt nhìn về phía ngọn lửa.
Gia Cát Lượng nhếch mép cười. “Đó chính là Nobunaga. Hắn đã làm điều mà ta dự đoán. Một cuộc tấn công bất ngờ từ phía đông, đốt cháy kho lương của Tào Tháo.”
Quả nhiên, Oda Nobunaga đã dùng một kế sách tàn bạo. Hắn cho quân lính bí mật đột nhập vào kho lương thực của Tào Tháo và phóng hỏa, khiến toàn bộ quân đội địch rơi vào tình trạng thiếu thốn và hoảng loạn.
Trận chiến kết thúc nhanh chóng sau đó. Khi quân của Tào Tháo mất đi hậu cần và rơi vào hỗn loạn, Napoléon và Hannibal dễ dàng tiến lên, chiếm lấy thành trì Quan Độ. Còn Tào Tháo, kẻ thù đáng gờm, phải bỏ chạy trong đêm tối, mang theo đội quân tan tác của mình.
Sau trận chiến, ba thiên tài đứng trước thành trì mà họ vừa chiếm được. Mỗi người trong họ đều nhận ra sức mạnh của nhau, nhưng cũng không quên rằng đây chỉ là một bước trong cuộc hành trình dài hơn.
Gia Cát Lượng nhìn họ, ánh mắt đầy suy tư. “Chúng ta đã giành chiến thắng hôm nay, nhưng đây chỉ là khởi đầu. Còn rất nhiều thử thách phía trước, và chỉ có sự khéo léo trong cả chiến lược và tâm lý mới giúp chúng ta vượt qua tất cả.”
Napoléon, Hannibal và Nobunaga đều im lặng, nhưng họ biết rằng mỗi bước đi tiếp theo sẽ ngày càng phức tạp và nguy hiểm hơn.