Kết hợp với lịch sử khác - Chương 5
Chương 5: Sự phản bội ngấm ngầm
Sau chiến thắng vang dội tại Quan Độ, không khí trong doanh trại của Gia Cát Lượng trở nên hân hoan. Tuy nhiên, đằng sau chiến thắng đó là những âm mưu ngấm ngầm của ba thiên tài quân sự – Napoléon, Hannibal và Oda Nobunaga. Mỗi người đều có tham vọng riêng, không ai thật sự tin tưởng người còn lại.
Trong khi mọi người đang ăn mừng chiến thắng, Gia Cát Lượng vẫn giữ sự điềm tĩnh, ánh mắt sâu sắc dõi theo từng hành động của những vị tướng. Ông biết rõ rằng cuộc chiến thắng này chỉ là khởi đầu, và sự đoàn kết tạm thời giữa những người tài ba này sẽ không kéo dài. Ông bước vào lều chỉ huy, nơi Napoléon và Hannibal đang trao đổi về những bước đi tiếp theo.
Napoléon, ngồi trên một chiếc ghế lớn với tư thế thư thái, nhìn Gia Cát Lượng bước vào và nói bằng giọng nửa đùa nửa thật: “Chúng ta đã làm tốt hôm nay, Gia Cát Lượng. Nhưng chiến thắng này là nhờ vào tài điều binh của ta và sự táo bạo của Hannibal. Ngươi nghĩ sao?”
Hannibal ngồi đối diện, trầm ngâm không nói, nhưng ông cũng không phản đối lời của Napoléon. Gia Cát Lượng nhìn họ, mỉm cười nhẹ nhàng. “Đúng là nhờ vào chiến lược khéo léo của các vị, nhưng đừng quên rằng đây là công sức chung. Và không có Nobunaga, chúng ta có thể vẫn đang vật lộn với phòng tuyến của Tào Tháo.”
Napoléon khẽ nhướng mày. “Nobunaga? Tên đó luôn tự mình hành động. Ta không tin tưởng hắn.”
Gia Cát Lượng im lặng một lúc, đôi mắt lướt qua Hannibal và Napoléon. Ông hiểu rằng sự nghi ngờ này không thể bị xóa bỏ, nhưng ít nhất họ vẫn còn đoàn kết trước kẻ thù chung. Tuy nhiên, ông cũng biết rằng sự phản bội có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
“Tạm thời chúng ta đã giành được thắng lợi, nhưng trận chiến thực sự vẫn còn ở phía trước. Đừng để sự nghi ngờ phá hủy sự hợp tác này,” Gia Cát Lượng nói, giọng điềm đạm. “Tào Tháo đã bị đánh bại, nhưng hắn sẽ quay lại mạnh mẽ hơn. Và khi đó, chúng ta sẽ cần sức mạnh của tất cả các vị.”
Trong lúc đó, Oda Nobunaga đang đứng một mình trên đỉnh một ngọn đồi nhỏ gần doanh trại, nhìn ra xa với ánh mắt lạnh lùng. Trận chiến hôm nay không mang lại cho hắn sự thỏa mãn. Nobunaga biết rõ rằng những kẻ như Napoléon hay Hannibal không dễ dàng chấp nhận sự lãnh đạo của người khác, và chính hắn cũng không có ý định trở thành một phần trong kế hoạch của ai.
Bất chợt, từ phía sau, một bóng người xuất hiện. Đó là một trong những thuộc hạ trung thành của Nobunaga, tên Yasuke – một chiến binh mạnh mẽ với vóc dáng to lớn và lòng trung thành tuyệt đối.
“Chủ nhân, ngài có tin tưởng vào những kẻ này không?” Yasuke hỏi, giọng khẽ nhưng sắc bén.
Nobunaga khẽ nhếch mép, mắt vẫn nhìn về phía xa. “Không, ta không tin bất kỳ ai trong số họ. Những kẻ như Napoléon và Hannibal chỉ chờ cơ hội để phản bội. Nhưng điều đó không quan trọng.”
Yasuke nhíu mày, thắc mắc. “Vậy chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?”
Nobunaga xoay người lại, đôi mắt lạnh lẽo như băng giá. “Chúng ta sẽ tiếp tục chơi trò chơi của họ, nhưng chỉ cho đến khi ta không còn cần họ nữa. Khi thời điểm đến, ta sẽ là người duy nhất đứng trên đỉnh cao.”
Trong lều chỉ huy, sau khi Gia Cát Lượng rời đi, Napoléon và Hannibal bắt đầu trao đổi với nhau về tương lai của liên minh này.
“Ngươi có thật sự tin rằng chúng ta có thể hợp tác với nhau lâu dài không, Hannibal?” Napoléon hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng sắc sảo.
Hannibal lắc đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn Napoléon. “Không. Ta đã học được từ những cuộc chiến của mình rằng không có liên minh nào là bền vững khi tham vọng cá nhân vượt lên trên mục tiêu chung. Ta tin rằng mỗi người trong chúng ta đều đang tìm cách vượt qua người khác.”
Napoléon mỉm cười, nhưng nụ cười của ông ẩn chứa sự nguy hiểm. “Đúng. Gia Cát Lượng là kẻ nguy hiểm nhất ở đây. Hắn có thể điều khiển chúng ta như những quân cờ mà chúng ta không hề hay biết.”
Hannibal gật đầu đồng ý. “Gia Cát Lượng thông minh, nhưng không phải bất khả chiến bại. Chúng ta cần phải sẵn sàng nếu hắn quyết định phản bội.”
Napoléon đứng dậy, tiến tới bản đồ trên bàn và chỉ vào các thành trì còn lại của Tào Tháo. “Nếu chúng ta muốn chiến thắng, chúng ta cần phải nhanh chóng giành lấy những lãnh thổ còn lại. Nhưng hãy nhớ rằng, đây không chỉ là cuộc chiến với Tào Tháo, mà còn là cuộc chiến giữa chính chúng ta.”
Đêm đó, Gia Cát Lượng ngồi trong lều của mình, trầm tư suy nghĩ về tình hình hiện tại. Ông hiểu rõ sự mong manh của liên minh này. Mỗi người trong số họ – Napoléon, Hannibal, Nobunaga – đều có tham vọng riêng và không ai sẽ chấp nhận làm theo kế hoạch của người khác quá lâu. Ông biết rằng nếu không cẩn trọng, sự phản bội có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, ông vẫn còn một quân bài trong tay: sự kiên nhẫn và trí tuệ vượt trội của mình. Gia Cát Lượng biết rằng, để chiến thắng trong cuộc chiến này, ông cần không chỉ sức mạnh quân sự, mà còn sự khéo léo trong việc điều khiển những thiên tài kiêu hãnh này.
“Ta phải đi trước họ một bước,” Gia Cát Lượng lẩm bẩm. “Nếu không, chính ta sẽ trở thành con mồi trong trò chơi đầy toan tính này.”
Khi màn đêm bao trùm khắp chiến trường, những âm mưu phản bội ngấm ngầm đã bắt đầu được dệt lên, tạo ra một cuộc đấu trí căng thẳng hơn bao giờ hết. Liệu Gia Cát Lượng có thể giữ được liên minh này hay cuối cùng sẽ trở thành nạn nhân của những tham vọng quyền lực của chính những kẻ mà ông đã triệu hồi?