Kết hợp với lịch sử khác - Chương 6
Chương 6: Bóng tối dâng lên
Buổi sáng tiếp theo, mặt trời vẫn chiếu rọi lên chiến trường, nhưng bầu không khí giữa các vị tướng lại nặng nề hơn. Mỗi người đều chìm trong suy nghĩ, toan tính riêng, không ai còn tỏ ra thân thiện như lúc đầu. Gia Cát Lượng hiểu rõ, sự căng thẳng đang âm ỉ giữa những bộ óc chiến lược khổng lồ này sẽ sớm bùng phát thành xung đột.
Ngay khi ánh bình minh bắt đầu len lỏi, Nobunaga đã triệu tập Yasuke đến một góc tối của doanh trại. Hắn đứng dựa vào cây cột lớn, ánh mắt lạnh lẽo như thường lệ, giọng nói thấp nhưng sắc lạnh.
“Yasuke,” Nobunaga thì thầm, “đã đến lúc chúng ta hành động. Ta đã để họ dẫn dắt cuộc chơi đủ lâu. Napoléon và Hannibal đều là những kẻ kiêu ngạo, và ta không thể để chúng nắm quyền kiểm soát. Ta muốn ngươi theo dõi mọi động tĩnh trong doanh trại. Đặc biệt là Gia Cát Lượng.”
Yasuke khẽ cúi đầu, tỏ lòng trung thành tuyệt đối. “Ngài muốn chúng ta hành động như thế nào?”
Nobunaga nở một nụ cười lạnh lùng. “Hãy làm họ mất cảnh giác. Gia Cát Lượng là kẻ nguy hiểm nhất. Hắn hiểu rõ chúng ta hơn bất kỳ ai, và nếu hắn còn tồn tại lâu, kế hoạch của ta sẽ không thể thực hiện được. Nhưng hãy nhớ, ta không muốn tạo ra xung đột trực tiếp bây giờ. Hãy chờ thời cơ.”
Trong lúc đó, Napoléon lại ngồi trong lều chỉ huy, chăm chú nhìn vào bản đồ. Ông mỉm cười, đôi mắt sắc bén như dao cạo, như thể đang nhìn thấu những mưu đồ của những kẻ xung quanh. Hannibal bước vào lều, vẻ mặt trầm ngâm nhưng không giấu được sự tò mò.
“Ngươi có vẻ rất tự tin,” Hannibal nói, giọng điệu đầy ngụ ý. “Chúng ta vừa chiến thắng một trận lớn, nhưng tương lai thì chưa ai có thể đoán trước.”
Napoléon nhìn Hannibal, khẽ cười, nhưng trong ánh mắt hiện rõ sự nguy hiểm. “Tự tin là điều cần thiết trong một trận chiến, Hannibal. Nhưng ngươi nói đúng, tương lai luôn bất định. Ta biết ngươi cũng đang suy tính kế hoạch riêng, như ta.”
Hannibal ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng. “Chúng ta không phải là đồng minh lâu dài. Ngươi và ta đều biết rõ điều đó. Nobunaga là kẻ khó đoán, còn Gia Cát Lượng… hắn là bậc thầy của những mưu kế. Nhưng ta tin rằng ngươi không chỉ ngồi chờ xem tình hình diễn biến ra sao.”
Napoléon gật đầu. “Chính xác. Gia Cát Lượng là một nguy cơ lớn. Hắn luôn lùi lại, quan sát, không trực tiếp tham gia quá nhiều vào trận chiến, nhưng những gì hắn nắm giữ khiến chúng ta lo ngại. Nếu chúng ta muốn nắm lấy quyền lực ở đây, hắn là mục tiêu đầu tiên.”
Hannibal nghiêm nghị, nhưng đôi mắt lóe lên sự đồng thuận. “Vậy thì chúng ta cần phải loại bỏ hắn trước khi hắn có cơ hội.”
Napoléon mỉm cười. “Đúng. Và ta nghĩ rằng Nobunaga cũng đang có ý nghĩ tương tự. Để làm điều này thành công, chúng ta cần chơi trò của hắn trước khi hắn kịp ra tay.”
Ở phía bên kia doanh trại, Gia Cát Lượng đang ngồi một mình bên chiếc bàn gỗ, quan sát bản đồ và các mưu lược. Dường như ông đã đoán trước mọi bước đi của những đồng minh bất đắc dĩ của mình. Ông biết rõ rằng Napoléon, Hannibal và Nobunaga đều đang âm thầm lên kế hoạch chống lại nhau, và cả chống lại ông.
“Chúng nghĩ ta không biết,” Gia Cát Lượng lẩm bẩm một mình, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy suy tư. “Chúng không hiểu rằng, nếu ta muốn sống sót và hoàn thành mục tiêu của mình, ta phải đi trước chúng một bước.”
Một bóng người bước vào lều của ông. Đó là Khổng Minh – một trong những tướng lĩnh trung thành của ông. Khổng Minh cúi đầu chào rồi nói: “Thưa quân sư, tôi nghe nói Nobunaga đã có những hành động đáng ngờ. Có lẽ ngài nên đề phòng.”
Gia Cát Lượng nhìn Khổng Minh, khẽ gật đầu. “Ta biết. Nhưng Nobunaga không phải là mối nguy duy nhất. Napoléon và Hannibal cũng đang âm thầm mưu tính. Chúng ta đang bước vào một giai đoạn mới, nguy hiểm hơn.”
Khổng Minh cúi đầu, lắng nghe lời chỉ dạy của Gia Cát Lượng. “Vậy kế hoạch tiếp theo của ngài là gì?”
Gia Cát Lượng cười nhạt, đôi mắt lóe lên sự tự tin. “Ta sẽ để chúng tự làm yếu mình. Mỗi kẻ trong số họ đều đang cố gắng thao túng tình hình, nhưng ta sẽ tạo ra những nước cờ khiến chúng không thể lường trước. Kẻ thông minh nhất sẽ là kẻ sống sót.”
Đêm hôm đó, khi màn đêm buông xuống, bầu không khí trong doanh trại trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Nobunaga bắt đầu triển khai những kế hoạch riêng của mình, ngầm ra lệnh cho thuộc hạ theo dõi mọi động thái của các vị tướng còn lại. Yasuke, người chiến binh trung thành, âm thầm điều tra khắp các lều trại, ghi nhận mọi chi tiết quan trọng.
Trong khi đó, Napoléon và Hannibal tiếp tục trao đổi kín, dệt lên những âm mưu phức tạp nhằm đối phó với Gia Cát Lượng và cả Nobunaga. Họ không hề nhận ra rằng mọi toan tính của mình đã nằm trong tầm kiểm soát của quân sư đại tài này.
Gia Cát Lượng, đứng trên đồi cao nhìn xuống doanh trại, đôi mắt đăm chiêu dõi theo mọi hoạt động. Ông hiểu rõ rằng cuộc chiến thực sự không nằm ở chiến trường, mà là trong những âm mưu ẩn giấu. Mỗi nước cờ đều phải cẩn trọng, bởi chỉ cần một sai lầm nhỏ, mọi thứ sẽ đổ vỡ.
“Cuộc đấu trí đã bắt đầu,” Gia Cát Lượng thì thầm. “Ai trong số chúng ta sẽ là người cuối cùng đứng vững?”
Dưới ánh trăng mờ, doanh trại chìm vào bóng tối, nhưng trong lòng những người tham gia vào cuộc chiến này, ngọn lửa tham vọng và sự phản bội đang rực cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.