Kết hợp với lịch sử khác - Chương 7
Chương 7: Trận chiến trong bóng tối
Trời vẫn còn đen kịt khi Gia Cát Lượng bước ra ngoài doanh trại, không gian yên tĩnh đến lạ thường. Ông biết rằng thời gian đang dần cạn kiệt. Những kẻ xung quanh ông — Napoléon, Hannibal, và Nobunaga — đều có những kế hoạch riêng. Họ không còn kiên nhẫn, và sự căng thẳng giữa ba thiên tài này đã bắt đầu nhen nhóm thành ngọn lửa của xung đột.
Gia Cát Lượng đứng trên đỉnh đồi, nhìn xuống doanh trại tối om bên dưới. Ông biết rõ mỗi người trong số họ đang âm thầm chuẩn bị cho những bước đi riêng. Nobunaga đã cử Yasuke đi do thám, Napoléon và Hannibal đang lập kế hoạch loại bỏ đối thủ trước khi cuộc chiến thực sự diễn ra. Và họ không nhận ra rằng mọi toan tính của họ đều nằm trong tầm nhìn của Gia Cát Lượng.
“Tất cả đều đang rơi vào bẫy của chính mình,” Gia Cát Lượng thì thầm, đôi mắt sắc bén như xuyên thấu màn đêm. “Họ quá vội vàng, và đó sẽ là điểm yếu của họ.”
Ở một góc tối của doanh trại, Napoléon đang ngồi bên bàn, ánh nến lung linh chiếu lên khuôn mặt sắc sảo của ông. Trước mặt ông là Hannibal, đôi mắt vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng không giấu nổi sự hứng thú với những kế hoạch sắp tới.
“Chúng ta không thể để thời gian kéo dài hơn nữa, Hannibal,” Napoléon nói, giọng đầy quyết đoán. “Gia Cát Lượng là một kẻ thông minh, và Nobunaga không dễ đối phó. Nếu chúng ta không ra tay trước, chúng sẽ giành thế thượng phong.”
Hannibal gật đầu. “Ta đã thấy những kẻ thông minh tự hủy hoại mình chỉ vì quá tin tưởng vào trí tuệ. Gia Cát Lượng là một trong số đó. Hắn nghĩ rằng mình kiểm soát được mọi thứ, nhưng ta đã sẵn sàng để cho hắn thấy sự thật.”
Napoléon mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự nguy hiểm. “Ta có kế hoạch. Nobunaga sẽ không thể tin tưởng chúng ta, nhưng hắn sẽ không ngờ đến một liên minh tạm thời giữa ngươi và ta. Chúng ta sẽ tấn công vào vị trí của Gia Cát Lượng trước, và khi hắn bị hạ gục, Nobunaga sẽ không còn là mối đe dọa lớn.”
Hannibal lặng lẽ quan sát bản đồ trước mặt, đôi mắt như chim ưng dõi theo những điểm chiến lược. “Nhưng nếu Nobunaga phản công?”
Napoléon nhếch mép. “Ta đã chuẩn bị sẵn. Nobunaga sẽ không có thời gian để phản ứng. Sau khi Gia Cát Lượng bị loại bỏ, ta sẽ dẫn quân tấn công vào cánh quân của hắn. Chúng ta sẽ chia nhau quyền lực.”
Hannibal gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng ông, sự ngờ vực vẫn không bao giờ biến mất. Napoléon quá tự tin, và đó có thể là điểm yếu của hắn. Ông biết rằng không thể hoàn toàn tin tưởng vị tướng người Pháp này, nhưng hiện tại, liên minh là cách tốt nhất để tiến lên.
Trong khi đó, ở một góc khuất của doanh trại, Nobunaga đứng yên lặng, đôi mắt sắc như lưỡi dao quan sát Yasuke trở về từ nhiệm vụ do thám.
“Chủ nhân,” Yasuke cúi đầu kính cẩn. “Napoléon và Hannibal đang chuẩn bị hành động. Họ có ý định tấn công Gia Cát Lượng trước khi quay sang đối phó với chúng ta.”
Nobunaga không nói gì trong chốc lát, nhưng đôi mắt ông lóe lên một ánh sáng nguy hiểm. “Ta đã dự đoán điều này. Cả hai đều quá tham lam và tự tin. Chúng không hiểu rằng người thực sự nắm quyền kiểm soát ở đây là ai.”
Yasuke nghiêng đầu. “Ngài sẽ hành động thế nào, thưa chủ nhân?”
Nobunaga mỉm cười lạnh lẽo. “Chúng ta sẽ để chúng tự diệt lẫn nhau. Khi Napoléon và Hannibal tấn công Gia Cát Lượng, chúng ta sẽ chờ thời điểm thích hợp để tấn công cả ba. Bất kể ai thắng, ta sẽ là kẻ cuối cùng đứng vững.”
Đêm đó, khi mọi thứ còn chìm trong bóng tối, Gia Cát Lượng đã đoán trước được mọi sự việc sắp xảy ra. Ông ngồi trong lều, đôi mắt không hề nhắm lại dù chỉ một phút. Khổng Minh bước vào, khuôn mặt lộ rõ sự lo lắng.
“Thưa quân sư, tôi nghe nói rằng Napoléon và Hannibal đã có kế hoạch tấn công ngài. Họ đang hợp tác với nhau.”
Gia Cát Lượng cười nhẹ, đôi mắt bình thản. “Ta đã biết điều đó từ lâu. Nhưng đó là điều ta mong muốn. Cả hai đều không thể tin tưởng lẫn nhau, và khi cuộc tấn công bắt đầu, chính sự ngờ vực sẽ khiến chúng thất bại.”
Khổng Minh cau mày. “Vậy chúng ta sẽ làm gì?”
Gia Cát Lượng đứng dậy, bước tới trước bản đồ trải rộng. “Hãy chuẩn bị quân đội. Khi họ tấn công, chúng ta sẽ phản công đúng lúc. Nobunaga sẽ không tham gia ngay lập tức, nhưng ta tin rằng hắn cũng không thể đứng yên nhìn. Cuộc chiến thực sự bắt đầu từ đêm nay.”
Khi trời đã về khuya, Napoléon và Hannibal bắt đầu triển khai kế hoạch. Quân lính của họ âm thầm tiến về phía vị trí của Gia Cát Lượng. Dưới ánh trăng mờ, bóng người di chuyển nhanh chóng, sẵn sàng cho một cuộc tấn công bất ngờ.
Napoléon chỉ huy quân đội với sự tự tin thường thấy, đôi mắt sáng rực lên trong đêm tối. “Tấn công nhanh chóng và chính xác. Gia Cát Lượng không có cơ hội phản kháng.”
Nhưng ngay khi quân của Napoléon và Hannibal tiến đến gần doanh trại của Gia Cát Lượng, những ngọn đuốc bất ngờ bừng sáng. Tiếng kèn lệnh vang lên trong không trung, và từ trong bóng tối, quân của Gia Cát Lượng tràn ra từ mọi phía.
Napoléon giật mình, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. “Chúng ta đã bị phát hiện! Tất cả tiến lên! Không để chúng kịp tổ chức lại.”
Hannibal cũng ra lệnh cho quân lính xông vào, nhưng ngay lúc đó, một lực lượng bất ngờ từ phía sau ập đến. Đó là quân của Nobunaga. Hắn đã âm thầm chờ đợi cơ hội để tấn công cả hai bên.
Nobunaga đứng trên đỉnh đồi, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn xuống cảnh tượng hỗn loạn phía dưới. “Cuộc chiến này thuộc về ta,” hắn lẩm bẩm, nụ cười nham hiểm hiện lên trên môi.
Trận chiến trong đêm tối đã bắt đầu, và không ai có thể đoán trước được ai sẽ là người cuối cùng đứng vững trên chiến trường đầy rẫy âm mưu và phản bội này.