Kết hợp với lịch sử khác - Chương 8
Chương 8: Sự phản đòn của Gia Cát Lượng
Tiếng hò hét, tiếng gươm va chạm và những âm thanh hỗn loạn vang vọng khắp chiến trường trong màn đêm. Những đợt tấn công của Napoléon và Hannibal tưởng chừng sẽ áp đảo được doanh trại của Gia Cát Lượng, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của Nobunaga đã biến mọi kế hoạch thành một trận hỗn chiến không thể kiểm soát.
Napoléon đứng giữa trận địa, đôi mắt sáng rực. Ông vung tay ra lệnh cho binh lính của mình tiến công mạnh hơn. “Tấn công! Đừng để chúng xoay chuyển tình thế! Chiếm lấy doanh trại trước khi Nobunaga kịp trở tay!”
Hannibal, từ phía bên kia, cũng không chậm trễ. Ông dẫn đầu một nhóm quân đột kích vào cánh phải của Gia Cát Lượng, với quyết tâm kết liễu trận chiến nhanh chóng. “Nhanh lên! Chúng ta không còn thời gian! Nếu không tấn công ngay, chúng ta sẽ bị bao vây!”
Nhưng giữa lúc sự hỗn loạn lên đến đỉnh điểm, Gia Cát Lượng vẫn điềm tĩnh quan sát từ xa. Ông đứng trên một ngọn đồi nhỏ, cùng với Khổng Minh và một nhóm cận vệ trung thành. Đôi mắt của ông lướt qua chiến trường như thể mọi thứ đã nằm trong dự đoán.
Khổng Minh lo lắng. “Thưa quân sư, Nobunaga đã bắt đầu phản công. Chúng ta có nên rút lui không?”
Gia Cát Lượng khẽ cười, ánh mắt sáng ngời lên trong bóng tối. “Không, mọi thứ vẫn diễn ra theo kế hoạch. Hãy tin tưởng. Nobunaga quá kiêu ngạo, còn Napoléon và Hannibal quá vội vã. Chúng sẽ tự hủy diệt lẫn nhau.”
Ngay khi Gia Cát Lượng nói xong, từ phía bên phải của quân Ngụy, một lực lượng quân tiếp viện bất ngờ xuất hiện. Đó là quân dự bị mà Gia Cát Lượng đã bí mật cất giữ, chờ đợi thời điểm thích hợp. Những chiến binh này không chỉ đông đảo mà còn được huấn luyện kỹ lưỡng, sẵn sàng ập vào từ phía sau để tấn công kẻ thù.
Quân của Napoléon, bất ngờ bị tấn công từ hai phía, bắt đầu hoảng loạn. Ông hét lớn, cố gắng giữ vững hàng ngũ, nhưng sự phản đòn của Gia Cát Lượng đã khiến chiến lược ban đầu của ông trở nên vô nghĩa.
“Rút lui! Tập trung về phía sau!” Napoléon ra lệnh, nhưng quân lính của ông đã bắt đầu mất phương hướng. Họ bị kẹp giữa hai gọng kìm từ quân đội của Gia Cát Lượng và Nobunaga.
Hannibal, nhìn thấy cục diện thay đổi nhanh chóng, cũng nhận ra rằng kế hoạch ban đầu đã thất bại. “Chúng ta đã rơi vào bẫy của hắn,” ông lẩm bẩm, ánh mắt đầy căm phẫn. Nhưng Hannibal không dễ dàng bỏ cuộc. Ông vẫn cố gắng tập hợp lực lượng của mình để tấn công vào cánh quân của Nobunaga, hy vọng có thể lật ngược tình thế.
Nobunaga, quan sát từ trên đỉnh đồi, nhận ra rằng trận chiến đang diễn ra không như dự tính của hắn. Mặc dù đã gây được sự hỗn loạn trong quân lính của Napoléon và Hannibal, nhưng hắn không ngờ rằng Gia Cát Lượng lại có thể chuẩn bị quân dự bị một cách khéo léo như vậy.
Yasuke, người cận vệ trung thành của Nobunaga, bước đến bên cạnh hắn. “Chủ nhân, chúng ta có nên tiếp tục tấn công hay rút lui? Quân đội của Gia Cát Lượng đang mạnh hơn dự tính.”
Nobunaga nhìn xuống chiến trường, ánh mắt sắc lạnh. “Không. Ta đã đến đây để chiến thắng. Gia Cát Lượng có thể thông minh, nhưng hắn không phải là kẻ duy nhất biết cách kiểm soát trận địa.”
Hắn ra lệnh cho quân lính của mình tấn công mạnh mẽ hơn vào cánh trái của quân Gia Cát Lượng, nơi ông cho rằng phòng tuyến yếu nhất. Nobunaga tin rằng một cuộc tấn công chính diện và quyết liệt sẽ khiến Gia Cát Lượng không kịp trở tay.
Trong khi đó, Gia Cát Lượng quan sát những động thái của Nobunaga và nhận ra ý đồ của hắn. Ông mỉm cười nhạt, rồi quay sang Khổng Minh. “Nobunaga đã phạm sai lầm. Hắn nghĩ rằng ta không chuẩn bị cho điều này.”
Gia Cát Lượng ra lệnh cho các chỉ huy của mình điều động quân lính từ phía sau tiến về cánh trái, nơi Nobunaga đang tấn công. Những người lính này đã được chuẩn bị từ trước và chỉ chờ lệnh xuất kích.
Những người lính của Nobunaga, dù mạnh mẽ và quyết liệt, nhưng không thể ngờ rằng họ sẽ bị đánh trả dữ dội. Cuộc phản công bất ngờ từ Gia Cát Lượng khiến họ rơi vào thế khó, và đội hình của Nobunaga bắt đầu bị đẩy lùi.
Nobunaga, đứng trên đỉnh đồi, không giấu nổi sự tức giận khi thấy quân lính của mình bắt đầu tan vỡ. “Không thể nào!” Hắn gầm lên, siết chặt nắm đấm. “Gia Cát Lượng… hắn đã nhìn thấu mọi nước cờ của ta.”
Ở một góc khác, Napoléon và Hannibal cũng đang trong tình trạng khó khăn. Quân lính của họ bị bao vây từ mọi phía, và sự phối hợp giữa hai vị tướng đã trở nên lỏng lẻo. Cả hai đều hiểu rằng sự liên minh này không còn hiệu quả. Mỗi người đều có toan tính riêng, và điều đó đã dẫn đến thất bại thảm hại.
Hannibal, với kinh nghiệm của một chiến lược gia lão luyện, ra lệnh rút quân. “Chúng ta không thể thắng trận này. Rút lui trước khi quá muộn!”
Napoléon, dù rất tự tin, cũng nhận ra rằng ông không còn lựa chọn nào khác. “Hannibal nói đúng. Chúng ta phải rút lui.”
Cuối cùng, trận chiến kết thúc khi quân đội của Napoléon và Hannibal phải rút lui trong sự hỗn loạn, và Nobunaga bị đẩy lùi khỏi cánh trái. Gia Cát Lượng đứng trên đỉnh đồi, nhìn xuống chiến trường ngổn ngang, nhưng với một nụ cười thỏa mãn.
“Trận chiến này đã kết thúc,” Gia Cát Lượng nói khẽ, nhưng trong lòng ông biết rằng cuộc chiến thực sự vẫn còn tiếp tục.
Khi màn đêm buông xuống, mọi toan tính, mưu lược đều bị lật đổ. Những thiên tài quân sự đã tự làm suy yếu nhau, và người chiến thắng cuối cùng chính là người đã kiên nhẫn chờ đợi thời cơ — Gia Cát Lượng.
Nhưng liệu sự yên bình này có kéo dài? Hay đây chỉ là khởi đầu cho một cuộc chiến mới, khốc liệt và phức tạp hơn?