Kết hợp với lịch sử khác - Chương 9
Chương 9: Ngọn lửa mới trỗi dậy
Sau trận chiến đẫm máu, bầu trời đêm trở lại yên tĩnh. Quân lính của Napoléon và Hannibal đã rút lui, và quân của Nobunaga cũng tản mác trong hỗn loạn. Gia Cát Lượng đứng một mình trên đỉnh đồi, nhìn xuống chiến trường ngổn ngang xác người và gươm giáo. Ông đã giành chiến thắng, nhưng ông biết rõ rằng đây chỉ là một khúc dạo đầu trong cuộc chiến không hồi kết giữa những thiên tài quân sự.
Khổng Minh bước đến bên cạnh ông, giọng khẽ nhưng đầy lo lắng. “Thưa quân sư, chúng ta đã đánh bại họ trong trận này, nhưng tôi e rằng họ sẽ không bỏ cuộc. Nobunaga, Napoléon và Hannibal đều quá tham vọng để chấp nhận thất bại.”
Gia Cát Lượng khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn dõi theo bóng đêm phía xa. “Đúng vậy, Khổng Minh. Những kẻ như họ không dễ dàng từ bỏ tham vọng. Ta đã làm yếu chúng, nhưng sự kiêu hãnh của họ sẽ không cho phép họ rút lui lâu dài. Một cuộc chiến mới sẽ bùng nổ, và lần này có thể còn khốc liệt hơn.”
Khổng Minh im lặng một lúc, rồi hỏi, “Ngài định làm gì tiếp theo?”
Gia Cát Lượng thở dài. “Ta sẽ phải chuẩn bị sẵn sàng. Chúng ta không thể để sự chiến thắng tạm thời này làm chúng ta mất cảnh giác.”
Ở một nơi khác, trong khu rừng tối tăm, Nobunaga ngồi trước đống lửa nhỏ cùng Yasuke. Ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của hắn, nhưng trong đôi mắt Nobunaga không giấu được sự tức giận. Hắn không thể chấp nhận được sự thất bại vừa qua.
“Gia Cát Lượng… kẻ đó đã chơi trò của mình quá khéo léo,” Nobunaga lẩm bẩm, ánh mắt như lưỡi kiếm cắt vào màn đêm. “Nhưng ta sẽ không để hắn có cơ hội lần thứ hai.”
Yasuke, người cận vệ trung thành, đứng cạnh, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén. “Chủ nhân, chúng ta đã mất đi một phần lực lượng quan trọng. Gia Cát Lượng quá khôn ngoan. Ngài định làm gì để đối phó với hắn?”
Nobunaga mỉm cười lạnh lẽo. “Ta sẽ không tấn công trực diện nữa. Gia Cát Lượng thích chơi trò đấu trí, vậy thì ta sẽ chơi theo cách của hắn. Nhưng lần này, ta sẽ sử dụng chiến lược không chỉ dựa vào sức mạnh quân sự.”
Yasuke nhíu mày. “Ngài định…”
“Chúng ta sẽ lợi dụng kẻ thù của kẻ thù,” Nobunaga tiếp tục, đôi mắt sắc lẻm. “Napoléon và Hannibal vẫn đang rút lui trong sự thất vọng. Họ cũng có mục tiêu hạ bệ Gia Cát Lượng. Nếu ta có thể lợi dụng sự thù địch giữa họ và Gia Cát Lượng, ta sẽ biến họ thành quân cờ trong kế hoạch của mình.”
Trong khi đó, Napoléon và Hannibal đã rút lui về một địa điểm an toàn, nhưng cả hai đều không giấu được sự căm giận. Họ ngồi đối diện nhau trong căn lều tạm bợ giữa rừng, ánh mắt đầy ngờ vực và thù địch.
“Chúng ta đã bị Gia Cát Lượng lừa dối,” Napoléon gầm lên, bàn tay đập mạnh xuống bàn. “Hắn đã bẫy chúng ta, và chúng ta đã rơi vào trò chơi của hắn.”
Hannibal im lặng trong chốc lát, đôi mắt trầm ngâm nhìn vào ngọn lửa. “Gia Cát Lượng thông minh, nhưng hắn không phải bất khả chiến bại. Sai lầm của chúng ta là đã tin tưởng lẫn nhau trong khi ai cũng có toan tính riêng. Giờ thì chúng ta biết rõ điều đó.”
Napoléon khẽ cười nhạt, đôi mắt sáng lên. “Đúng. Chúng ta không thể lặp lại sai lầm đó. Nhưng Nobunaga thì sao? Hắn đã lợi dụng tình hình để tấn công chúng ta từ sau lưng.”
Hannibal cau mày, giọng nghiêm nghị. “Nobunaga là một kẻ tàn nhẫn. Hắn không ngại dùng thủ đoạn để đạt được mục tiêu. Ta không tin hắn, nhưng ta tin rằng hắn cũng đang có ý định giống ta và ngươi: hạ bệ Gia Cát Lượng trước khi hắn có thể tiếp tục chiến thắng.”
Napoléon nghiêng người về phía trước, giọng điệu đậm chất chiến thuật. “Vậy thì có lẽ đã đến lúc chúng ta tạm thời hợp tác với Nobunaga. Gia Cát Lượng quá nguy hiểm để chúng ta đối phó riêng lẻ. Hắn phải bị loại bỏ trước.”
Hannibal nhìn Napoléon một lúc lâu, rồi gật đầu. “Một liên minh tạm thời, chỉ cho đến khi Gia Cát Lượng bị đánh bại.”
Vào ngày hôm sau, Nobunaga đã liên lạc với Napoléon và Hannibal, ngỏ lời về một liên minh mới. Hắn hứa sẽ chia sẻ thông tin và tài nguyên, đồng thời cùng nhau tấn công Gia Cát Lượng từ ba hướng. Napoléon và Hannibal, sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, đồng ý tham gia liên minh tạm thời này. Họ biết rằng mỗi người đều có toan tính riêng, nhưng mục tiêu chung là đánh bại Gia Cát Lượng đã khiến họ tạm gạt đi sự thù địch.
Tại doanh trại của mình, Gia Cát Lượng đứng trước bản đồ, đôi mắt chăm chú nhìn vào những dấu hiệu trên chiến trường. Ông biết rõ rằng Nobunaga sẽ không dừng lại, và chắc chắn Napoléon và Hannibal cũng sẽ tìm cách quay lại.
“Chúng ta đang bước vào giai đoạn nguy hiểm nhất,” Gia Cát Lượng thì thầm với Khổng Minh. “Liên minh của họ có thể tạm thời, nhưng sức mạnh của ba người đó hợp lại vẫn là một mối đe dọa lớn. Ta sẽ phải đi trước họ một bước.”
Khổng Minh cúi đầu, lắng nghe lời chỉ dạy của Gia Cát Lượng. “Vậy kế hoạch tiếp theo của ngài là gì, thưa quân sư?”
Gia Cát Lượng cười nhạt. “Ta sẽ làm điều mà họ không ngờ đến: ta sẽ tấn công trước. Chúng ta sẽ không chờ đợi họ đến, mà sẽ đánh phủ đầu vào đúng điểm yếu của họ.”
Khổng Minh tròn mắt, không giấu nổi sự ngạc nhiên. “Nhưng thưa quân sư, họ đang chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Ngài có chắc chắn chúng ta sẽ thắng?”
Gia Cát Lượng gật đầu, ánh mắt sắc bén. “Điều họ không hiểu là mỗi kế hoạch đều có điểm yếu, và ta đã phát hiện ra điểm yếu của họ. Họ sẽ không kịp trở tay.”
Cuộc đấu trí giữa những thiên tài quân sự tiếp tục trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Ai sẽ là người chiếm được lợi thế trong cuộc chiến quyền lực này? Gia Cát Lượng liệu có thể đánh bại được liên minh mới này hay không, khi những ngọn lửa tham vọng đang trỗi dậy mạnh mẽ từ cả ba phía?