Kết Nối Tri Thức - Chương 1
Chương 1: Sự xuất hiện kỳ lạ
Ánh nắng ban mai len lỏi qua những tán lá rừng rậm rạp, chiếu sáng những giọt sương còn đọng lại trên lá. Ngôi làng nhỏ, nằm sâu trong lòng rừng, yên bình với tiếng chim hót và tiếng suối róc rách. Bỗng nhiên, một tiếng động lạ vang lên từ xa, khiến tất cả mọi người trong làng phải dừng lại.
“Cái gì thế?” Một người đàn ông tên Krom, dáng người lực lưỡng, đôi mắt sắc lạnh, hỏi với giọng đầy cảnh giác khi nhìn về phía rừng sâu. Những người khác trong làng cũng dừng tay, quay đầu nhìn về hướng Krom chỉ tay.
“Có thể là một con thú lớn…” Một người phụ nữ lớn tuổi nói, đôi mắt lo lắng quét qua đám trẻ đang tò mò tụ tập.
Krom giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người giữ im lặng. Anh từ từ bước về phía tiếng động, ánh mắt không rời khỏi những bụi cây trước mặt. Những người khác cũng lặng lẽ theo sau, giữ khoảng cách nhưng vẫn sẵn sàng ứng phó.
Bất ngờ, từ trong bụi rậm, một bóng người lảo đảo bước ra. Đó là một người đàn ông, ăn mặc kỳ lạ, quần áo rách rưới nhưng rõ ràng không phải thuộc về thời đại này. Anh ta có mái tóc ngắn, đen rối bù, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoang mang và mệt mỏi.
“Là… người?” Một thanh niên tên Tama thì thầm, ánh mắt mở to ngạc nhiên.
Krom dừng lại, cẩn trọng nhìn người lạ. Người đàn ông trước mặt không giống ai mà anh từng gặp trước đây. Quần áo của anh ta làm từ một chất liệu lạ lẫm, không giống như da thú hay vải thô mà họ thường sử dụng.
“Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?” Krom lên tiếng, giọng nghiêm nghị nhưng đầy cảnh giác.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ta lướt qua đám người đang đứng trước mặt. Anh thở hổn hển, dường như vẫn chưa hoàn toàn hiểu được tình huống mình đang gặp phải.
“Tôi… tên là Minh. Tôi không biết mình đang ở đâu…” Minh đáp lại, giọng khàn khàn vì khát nước và mệt mỏi.
Krom nhíu mày, không hiểu những gì Minh nói. Ngôn ngữ của Minh khác hẳn với thứ tiếng họ sử dụng, nhưng qua cử chỉ và thái độ, anh có thể cảm nhận được Minh không có ý xấu.
“Ngươi từ đâu đến?” Krom hỏi tiếp, lần này chậm rãi hơn, cố gắng để Minh hiểu.
Minh lắc đầu, cố gắng nhớ lại. “Tôi không biết… Tôi… đến từ nơi khác, xa lắm… Chuyện này thật khó tin, nhưng tôi không phải người ở đây.” Minh nói, cố gắng giải thích, nhưng anh biết rằng những người này sẽ không hiểu nổi những gì anh đang nói.
Những người xung quanh bắt đầu thì thầm với nhau, ánh mắt đầy nghi ngờ. “Người này trông khác quá, có thể là một kẻ nguy hiểm…” Một người đàn ông trung niên nói nhỏ với người bên cạnh.
Krom vẫn giữ ánh mắt sắc bén của mình trên Minh, nhưng rồi anh quay lại nhìn dân làng. “Người này rõ ràng không thuộc về nơi này. Nhưng anh ta không mang theo vũ khí, và cũng không có dấu hiệu nguy hiểm. Chúng ta sẽ đưa anh ta về làng để chăm sóc, rồi sau đó sẽ quyết định.”
Một người phụ nữ tên Lira, đứng cạnh Krom, lên tiếng. “Krom nói đúng. Nếu anh ta bị thương hoặc cần giúp đỡ, chúng ta không thể để anh ta chết ở đây.”
Mọi người xung quanh bắt đầu gật đầu đồng ý, và Krom quay lại với Minh. “Ngươi theo ta. Chúng ta sẽ đưa ngươi về làng. Nhưng hãy nhớ, mọi hành động của ngươi sẽ được theo dõi. Đừng có làm gì dại dột.”
Minh gật đầu, lòng nhẹ nhõm vì ít nhất cũng được giúp đỡ. Anh theo chân Krom và dân làng trở về, mỗi bước đi đều là một thử thách mới, vừa hoang mang vừa lo lắng về nơi mà mình đã vô tình rơi vào.
Khi cả đoàn tiến vào làng, những ánh mắt tò mò của dân làng hướng về Minh, khiến anh cảm thấy như mình là một sinh vật kỳ lạ. Minh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng về việc anh phải đối mặt với cuộc sống hoàn toàn xa lạ này như thế nào.
Đêm đó, Minh được sắp xếp ở trong một túp lều nhỏ ở rìa làng. Dù mệt mỏi, anh không thể chợp mắt vì những suy nghĩ rối bời. Anh không biết làm cách nào để trở về thời đại của mình, và càng không biết phải bắt đầu như thế nào để sống sót trong thời kỳ xa xưa này.
“Mình phải tìm cách sống ở đây. Có lẽ mình có thể giúp họ… Và cũng có thể họ sẽ giúp lại mình.” Minh tự nhủ, cố gắng tìm sự an ủi trong những ý nghĩ ấy trước khi giấc ngủ cuối cùng cũng kéo đến.
Đêm đầu tiên ở thời kỳ đồ đá của Minh đã khép lại như thế, với biết bao câu hỏi chưa có lời giải đáp. Nhưng anh biết rằng, đây chỉ là khởi đầu của một hành trình dài và đầy thử thách.