Kết Nối Tri Thức - Chương 2
Chương 2: Làng của những người cô lập
Sáng hôm sau, khi ánh bình minh vừa ló dạng, Minh tỉnh dậy trong cái túp lều đơn sơ. Tiếng chim hót líu lo trên những tán cây và tiếng suối chảy róc rách bên ngoài khiến anh tạm quên đi tình cảnh kỳ lạ của mình. Minh bước ra ngoài, thấy dân làng đã bắt đầu một ngày mới với các hoạt động thường nhật.
Krom đứng ở một góc làng, tay đang đẽo một chiếc công cụ bằng đá. Thấy Minh, anh ta liếc mắt nhìn qua, rồi gật đầu nhẹ, như để chào buổi sáng.
Minh chậm rãi tiến về phía Krom, cố gắng bắt đầu cuộc trò chuyện. “Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ tôi ngày hôm qua.”
Krom không trả lời ngay, chỉ tiếp tục công việc của mình một lúc rồi mới ngẩng đầu lên. “Ngươi đến từ nơi rất xa, đúng không?” Anh ta hỏi, giọng nghiêm nghị nhưng không hẳn là thù địch.
Minh gật đầu, cố gắng tìm cách giải thích mà không làm Krom bối rối. “Phải. Tôi đến từ một nơi khác, và thật sự không biết cách nào để quay lại. Nhưng trong thời gian ở đây, tôi muốn giúp đỡ mọi người, nếu có thể.”
Krom nhíu mày, tạm ngừng tay. “Ngươi nói muốn giúp đỡ? Nhưng ngươi có thể làm gì ở đây? Ngươi không biết cách săn bắn, không biết cách trồng trọt. Ngươi là một người lạ, khác biệt. Dân làng không tin tưởng ngươi.”
Minh cảm thấy một chút chán nản, nhưng anh hiểu rằng sự nghi ngờ này là hợp lý. “Tôi biết tôi khác biệt, nhưng tôi có một số kiến thức mà có thể hữu ích. Ở nơi tôi đến, mọi người đã học cách sống cùng nhau, hợp tác để vượt qua khó khăn. Có thể tôi có thể chia sẻ những điều đó với mọi người ở đây.”
Krom nhìn thẳng vào Minh, như thể đang cân nhắc lời anh nói. “Chúng ta sống theo cách của mình từ rất lâu rồi. Mỗi người đều tự lo cho mình và gia đình. Sự hợp tác mà ngươi nói đến… nó nghe có vẻ xa lạ.”
Minh suy nghĩ một lúc, rồi nói. “Đúng, có thể cách sống của các anh là khác biệt. Nhưng hãy tưởng tượng, nếu mọi người trong làng hợp tác với nhau, các anh có thể xây dựng những thứ lớn hơn, săn bắt được nhiều hơn và bảo vệ làng tốt hơn.”
Krom im lặng, ánh mắt thoáng chút suy tư. Nhưng trước khi anh kịp trả lời, một người phụ nữ trung niên tiến lại gần. Đó là Lira, người phụ nữ đã nói giúp Minh vào hôm qua. Bà có gương mặt khắc khổ nhưng ánh mắt nhân từ.
“Krom, ngươi không thấy sao? Anh ta có thể không phải là một chiến binh hay thợ săn, nhưng anh ta mang đến điều gì đó khác biệt. Có lẽ chúng ta nên cho anh ta một cơ hội.” Lira nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định.
Krom thở dài, như đang suy nghĩ sâu xa. “Ta không phản đối việc cho anh ta cơ hội, nhưng dân làng không dễ thay đổi cách sống. Đặc biệt là khi họ không tin tưởng ai khác ngoài người trong làng.”
Lira gật đầu, rồi quay sang Minh. “Hãy cho chúng tôi thấy những gì ngươi có thể làm, Minh. Nếu ngươi có thể chứng minh rằng điều ngươi nói là đúng, dân làng sẽ lắng nghe.”
Minh cảm thấy một luồng khí hy vọng. “Cảm ơn bà, Lira. Tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng tôi cần một ít thời gian để tìm hiểu thêm về cuộc sống ở đây, để hiểu cách mà mọi người đang làm việc.”
Lira mỉm cười, rồi bước đi, để lại Krom và Minh đứng đó. Krom nhìn Minh một lúc lâu, rồi anh ta đặt chiếc công cụ xuống.
“Được rồi, ta sẽ chỉ cho ngươi thấy cuộc sống ở đây như thế nào. Nếu ngươi thực sự muốn giúp đỡ, ngươi phải hiểu rõ chúng ta trước.”
Minh gật đầu, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. “Tôi sẵn sàng học hỏi. Cảm ơn anh, Krom.”
Krom dẫn Minh đi dạo quanh làng, chỉ cho anh thấy các khu vực khác nhau. Họ đi qua những nhóm người đang đan lưới, đẽo đá, hay chuẩn bị bữa ăn. Minh để ý thấy rằng mọi người hầu như đều làm việc riêng lẻ, không có nhiều sự tương tác hay hợp tác giữa các nhóm.
“Mọi người ở đây đều biết mình phải làm gì để sống sót.” Krom giải thích khi họ dừng lại bên một con suối nhỏ. “Mỗi gia đình tự lo cho mình, tự săn bắt, tự trồng trọt. Chúng ta trao đổi với nhau khi cần, nhưng không có ai thực sự phụ thuộc vào người khác.”
Minh nhận ra đây chính là điểm mấu chốt. Sự cô lập, dù mang lại sự tự chủ, nhưng cũng khiến cho làng thiếu đi sự đoàn kết, điều mà Minh biết là cực kỳ quan trọng để xây dựng một cộng đồng vững mạnh.
“Krom, tôi hiểu cách mà các anh đang sống. Nhưng tôi tin rằng nếu mọi người có thể làm việc cùng nhau, ngôi làng này sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.” Minh nói, giọng đầy thuyết phục. “Tôi xin phép thử nghiệm một ý tưởng nhỏ, một dự án đơn giản để chứng minh điều này. Anh có thể giúp tôi không?”
Krom nhìn Minh, đôi mắt sáng lên một chút sự tò mò. “Ngươi định làm gì?”
“Một thứ đơn giản thôi. Chúng ta sẽ thử xây dựng một cái đê nhỏ để chắn nước lũ. Nếu nó hiệu quả, tôi tin rằng mọi người sẽ bắt đầu hiểu lợi ích của việc hợp tác.” Minh đề xuất.
Krom trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu. “Được. Ta sẽ giúp ngươi. Nhưng hãy nhớ, dân làng sẽ theo dõi từng bước của ngươi. Đừng làm ta thất vọng.”
Minh mỉm cười, lần đầu tiên từ khi đến đây anh cảm thấy rằng mình có thể thực sự tạo ra sự khác biệt. “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Chương 2 khép lại với hy vọng mới lóe lên trong Minh. Dù hành trình trước mắt còn nhiều khó khăn, nhưng anh biết rằng mình đã có bước đầu tiên quan trọng trong việc kết nối tri thức với dân làng.