Kết Nối Tri Thức - Chương 5
Chương 5: Sức mạnh của đoàn kết
Ngày hôm sau, khi ánh mặt trời vừa lên, dân làng lại tụ tập xung quanh con đê mới xây để kiểm tra thành quả của mình. Dòng nước suối chảy xiết đã bị ngăn lại một cách an toàn, và ngay cả những người hoài nghi nhất cũng không thể không ngạc nhiên trước sự vững chắc của công trình này.
“Nó thực sự hoạt động!” Tama hét lên, giọng đầy kinh ngạc. “Nước đã không còn chảy vào làng nữa.”
Những người khác cũng đồng thanh hò reo, cảm giác tự hào và vui mừng lan tỏa khắp nơi. Minh đứng lặng một bên, nhìn thấy sự phấn khởi của mọi người, cảm giác nhẹ nhõm và vui sướng tràn ngập trong lòng anh.
“Mọi người đã làm rất tốt,” Minh nói lớn để thu hút sự chú ý. “Nhưng đây chỉ là bước đầu. Bây giờ chúng ta cần phải duy trì nó, kiểm tra thường xuyên để đảm bảo rằng đê luôn vững chắc và không bị sụp đổ.”
Krom, đứng gần đó, gật đầu đồng ý. “Minh nói đúng. Chúng ta đã hợp tác để xây dựng nó, và chúng ta phải tiếp tục làm việc cùng nhau để bảo vệ thành quả này.”
Lira, với khuôn mặt rạng rỡ, tiến tới bên Minh. “Cậu đã giúp chúng tôi thấy được sức mạnh của sự hợp tác. Giờ thì mọi người đều tin rằng khi chúng ta đoàn kết, chúng ta có thể làm được bất cứ điều gì.”
Minh mỉm cười, nhưng anh biết rằng con đê này chỉ là một phần nhỏ trong bức tranh lớn hơn mà anh muốn vẽ ra cho ngôi làng. Anh đã có những kế hoạch khác, những ý tưởng để giúp dân làng phát triển không chỉ về mặt an ninh mà còn về mặt cuộc sống và sinh hoạt hàng ngày.
“Tôi có một ý tưởng khác mà tôi muốn chia sẻ với mọi người,” Minh nói, ánh mắt sáng lên với sự phấn khích. “Nhưng trước tiên, tôi muốn biết liệu mọi người có sẵn sàng tiếp tục làm việc cùng nhau không.”
Dân làng nhìn nhau, và từ từ những cái gật đầu xuất hiện. Sự thành công của việc xây dựng con đê đã khích lệ họ, và giờ họ sẵn sàng lắng nghe những ý tưởng mới.
“Chúng ta đã xây dựng một con đê để bảo vệ ngôi làng khỏi lũ lụt,” Minh bắt đầu, giọng điệu nghiêm túc nhưng đầy hứa hẹn. “Nhưng tôi muốn chúng ta nghĩ xa hơn. Tôi muốn chúng ta bắt đầu trồng cây lương thực, tạo ra nguồn thức ăn ổn định và lâu dài cho cả làng. Nếu chúng ta cùng nhau làm việc, chúng ta có thể không chỉ sống sót mà còn phát triển thịnh vượng.”
Những lời nói của Minh khiến mọi người sửng sốt. Trồng trọt không phải là điều mà họ thường nghĩ tới, vì phần lớn thức ăn của họ đều dựa vào săn bắt và hái lượm. Nhưng khi nghe Minh nói, họ bắt đầu cảm thấy một niềm hy vọng mới.
“Trồng cây lương thực… điều đó có thực sự khả thi?” Một người đàn ông trung niên tên là Varun hỏi, đôi mắt hiện rõ sự tò mò.
“Tôi tin rằng chúng ta có thể làm được,” Minh đáp lại, đầy tự tin. “Ở nơi tôi đến, con người đã học cách trồng cây, nuôi trồng thực phẩm thay vì chỉ dựa vào săn bắt. Điều này không chỉ giúp chúng ta có nguồn thức ăn ổn định mà còn giúp bảo vệ môi trường xung quanh, duy trì sự cân bằng tự nhiên.”
Lira gật đầu, giọng ấm áp khi bà nói: “Điều này có thể là một bước tiến lớn cho làng chúng ta. Nhưng chúng ta cần sự hỗ trợ của tất cả mọi người để làm được điều đó.”
Minh tiếp tục giải thích về cách trồng trọt, từ việc chọn hạt giống, chuẩn bị đất, cho đến việc chăm sóc cây cối. Anh biết rằng việc này sẽ đòi hỏi thời gian và công sức, nhưng anh cũng tin rằng với sự hợp tác của tất cả mọi người, họ có thể làm được.
“Minh, chúng ta sẽ cần nhiều kiến thức hơn về cách trồng trọt,” Krom nói, giọng anh nghiêm nghị nhưng cũng đầy hứng khởi. “Ngươi có thể dạy chúng ta điều đó không?”
“Tôi sẽ dạy tất cả những gì tôi biết,” Minh trả lời, ánh mắt rực sáng với sự quyết tâm. “Chúng ta sẽ cùng nhau học, cùng nhau làm, và cùng nhau gặt hái thành quả.”
Sự đồng thuận của mọi người đã tạo nên một không khí hào hứng và đoàn kết. Họ không chỉ bắt đầu tin tưởng vào Minh mà còn tin tưởng vào chính mình, tin rằng với sự đoàn kết, họ có thể vượt qua mọi thách thức.
Chiều hôm đó, khi mặt trời dần khuất sau dãy núi, dân làng tập trung tại khu đất mà Minh đã chọn để bắt đầu trồng trọt. Dù còn nhiều lo lắng và hoài nghi, nhưng ánh mắt của mọi người đều toát lên sự quyết tâm và hy vọng.
“Đây sẽ là bước khởi đầu mới cho chúng ta,” Minh nói, đứng giữa mọi người. “Chúng ta sẽ trồng cây, nuôi dưỡng đất đai, và cùng nhau xây dựng một tương lai bền vững cho ngôi làng này.”
Krom bước lên, cầm lấy một cái cuốc và bắt đầu đào những rãnh đầu tiên. “Hãy cùng nhau làm việc,” anh nói, giọng đầy quyết tâm. “Vì tương lai của chúng ta.”
Minh, Krom, và tất cả dân làng bắt đầu công việc, mỗi người một tay, mỗi người một nhiệm vụ. Đất được đào lên, hạt giống được gieo xuống, và hy vọng bắt đầu nảy mầm trong lòng họ. Chương 5 kết thúc với hình ảnh những bàn tay cùng làm việc, những nụ cười lấp lánh trên khuôn mặt, và niềm tin vào sức mạnh của sự đoàn kết và hợp tác. Ngôi làng này đang trên đà thay đổi, và tất cả họ đều cảm nhận được điều đó.