Kết Nối - Chương 2
Chương 2: Những Người Xa Lạ
Buổi sáng thứ hai của hội thảo, ánh nắng mùa thu len lỏi qua những tán lá, tạo nên khung cảnh rực rỡ nhưng cũng dịu dàng. Mọi người tập trung tại phòng hội thảo, dường như thoải mái hơn sau buổi gặp gỡ đầu tiên.
Tiến sĩ Minh bước vào phòng với nụ cười thân thiện, “Chào buổi sáng, các bạn. Hôm nay, chúng ta sẽ tiếp tục hành trình khám phá bản thân và kết nối với nhau. Tôi muốn chúng ta chia thành các cặp và thực hiện một bài tập nhỏ. Mỗi cặp sẽ có 15 phút để chia sẻ về một kỷ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời mình.”
Mọi người bắt đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm người mà họ sẽ kết hợp cùng. Hùng và Lan nhanh chóng ghép đôi, Phong và Tuấn cùng nhau, và Mai ghép đôi với một người phụ nữ khác trong nhóm.
Hùng nhìn Lan, nở nụ cười nhẹ, “Lan, tôi bắt đầu nhé? Một kỷ niệm đáng nhớ nhất với tôi có lẽ là ngày tôi khởi nghiệp công ty của mình. Đó là một hành trình dài và đầy thử thách, nhưng cảm giác thành công khi mọi thứ diễn ra như mong đợi thật tuyệt vời. Tuy nhiên, niềm vui đó cũng đi kèm với sự cô đơn vì tôi không có ai để chia sẻ.”
Lan gật đầu, ánh mắt đầy sự đồng cảm, “Tôi hiểu. Còn tôi, kỷ niệm đáng nhớ nhất có lẽ là lần đầu tiên tôi đứng lớp. Những đôi mắt trẻ thơ đầy tò mò và hào hứng nhìn tôi, đó là lúc tôi cảm thấy mình đang làm điều gì đó thật sự có ý nghĩa. Nhưng rồi, áp lực và kỳ vọng dần dần làm mất đi niềm vui ban đầu đó.”
Ở một góc khác của phòng, Phong và Tuấn đang trò chuyện sôi nổi. Phong nói, “Tuấn, kỷ niệm đáng nhớ nhất của tôi là khi tôi xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tiên. Cảm giác nhìn thấy tác phẩm của mình trên kệ sách, biết rằng nó sẽ đến tay độc giả, thật sự là một cảm xúc không thể nào quên. Nhưng sau đó, áp lực từ việc phải viết tiếp đã làm tôi cạn kiệt cảm hứng.”
Tuấn cười, “Phong, tôi hiểu cảm giác đó. Kỷ niệm đáng nhớ nhất của tôi là ngày tốt nghiệp đại học. Đó là kết quả của bao nhiêu năm học tập và nỗ lực. Nhưng sau đó, tôi cảm thấy lạc lõng, không biết phải làm gì tiếp theo với cuộc đời mình.”
Mai, ngồi đối diện với người phụ nữ khác, chia sẻ, “Kỷ niệm đáng nhớ nhất của tôi là ngày con trai tôi chào đời. Đó là một cảm giác hạnh phúc không thể diễn tả. Nhưng cũng từ đó, tôi phải đối mặt với rất nhiều khó khăn khi làm mẹ đơn thân.”
Người phụ nữ lắng nghe, mỉm cười an ủi, “Mai, tôi hiểu. Mỗi người đều có những khó khăn riêng, nhưng điều quan trọng là chúng ta không đơn độc. Chúng ta ở đây để hỗ trợ và chia sẻ cùng nhau.”
Sau 15 phút, mọi người quay lại chỗ ngồi, chia sẻ ngắn gọn những gì họ đã học được từ bài tập. Tiến sĩ Minh kết luận, “Những câu chuyện của các bạn rất ý nghĩa và đáng trân trọng. Qua những chia sẻ này, chúng ta nhận ra rằng dù mỗi người có một cuộc sống riêng, nhưng đều có những điểm chung. Sự kết nối bắt đầu từ sự đồng cảm và hiểu biết lẫn nhau.”
Buổi hội thảo tiếp tục với những hoạt động và thảo luận nhóm, từng bước giúp mọi người mở lòng hơn, chia sẻ nhiều hơn về bản thân. Dù họ chỉ mới quen biết nhau, nhưng cảm giác gắn kết và đồng điệu ngày càng mạnh mẽ. Những người xa lạ dần trở thành những người bạn, và cuộc hành trình khám phá bản thân và kết nối với nhau thực sự bắt đầu.