Khám Phá Di Tích Cổ - Chương 2
Chương 2: Hành Trình Vào Rừng
Sáng hôm sau, nhóm nghiên cứu tập trung tại bãi đỗ xe. Duy đã chuẩn bị một chiếc xe địa hình lớn, đủ chỗ cho tất cả. Khi mọi người xếp đồ vào xe, không khí tràn đầy sự phấn khích.
Hải: (vừa xếp đồ, vừa hỏi) “Mọi người nghĩ chúng ta sẽ tìm thấy gì ở đó? Hóa thạch? Di tích cổ? Hay chỉ là những tảng đá vô dụng?”
Lan: (cười) “Dù có gì đi chăng nữa, tôi chắc chắn sẽ tìm ra được điều gì đó thú vị. Chúng ta không thể biết trước được.”
Tiến sĩ Minh: “Đúng vậy. Mọi phát hiện đều có giá trị, cho dù là lớn hay nhỏ. Mỗi kho báu đều chứa đựng câu chuyện riêng của nó.”
Sau khoảng vài giờ lái xe, họ đến cổng rừng rậm, nơi mà bản đồ chỉ rõ di tích nằm sâu bên trong. Cảnh vật thay đổi hoàn toàn: không khí mát mẻ, tiếng chim hót líu lo và những cây cổ thụ vươn cao.
Duy: (nhìn quanh) “Tôi chưa bao giờ thấy nơi nào như thế này. Đẹp quá!”
Hải: “Đúng rồi, nhưng cũng có thể rất nguy hiểm. Chúng ta cần phải cẩn thận.”
Tiến sĩ Minh: “Hãy nhớ mang theo mọi dụng cụ cần thiết và không được tách ra khỏi nhóm. Chúng ta sẽ đi theo con đường mòn này.”
Họ bắt đầu đi bộ vào rừng, từng bước một. Lan thu thập các mẫu thực vật dọc đường đi, trong khi Duy dẫn đường với con mắt sắc bén của mình.
Một lúc sau, nhóm đến một con suối nhỏ. Nước trong veo chảy róc rách, tạo nên âm thanh dễ chịu.
Lan: “Đây là nơi lý tưởng để nghỉ ngơi một chút. Chúng ta có thể bổ sung nước và nghỉ ngơi trước khi tiếp tục.”
Tiến sĩ Minh: “Được rồi, chúng ta dừng lại khoảng mười phút. Nhưng nhớ không được rời xa quá xa nhé.”
Nhóm ngồi xuống bên suối, uống nước và trò chuyện. Duy kể về những kỷ niệm trong những chuyến thám hiểm trước.
Duy: “Trong một chuyến đi, tôi đã gặp một con gấu lớn. Nó đứng giữa đường và tôi phải tìm cách tránh xa mà không làm nó sợ.”
Hải: (cười) “Vậy là anh đã từng có cơ hội chạy trốn trước một con gấu? Thú vị ghê!”
Duy: “Nói thật là lúc đó tôi sợ muốn chết, nhưng giờ nghĩ lại thì thấy thật vui.”
Khi họ nghỉ ngơi xong, Tiến sĩ Minh quyết định rằng đã đến lúc tiếp tục cuộc hành trình. Nhóm đứng dậy và chuẩn bị đi.
Tiến sĩ Minh: “Chúng ta đã gần đến địa điểm rồi. Hãy cố gắng giữ sức và tập trung.”
Họ tiếp tục bước vào sâu trong rừng, và sau một thời gian đi bộ, bất ngờ phát hiện ra một hang động nhỏ.
Hải: (hưng phấn) “Chúng ta có nên vào không? Có thể bên trong có manh mối gì đó.”
Lan: (hơi lo lắng) “Tôi không chắc lắm. Hang động có thể rất nguy hiểm.”
Tiến sĩ Minh: “Hãy vào kiểm tra. Chúng ta có đèn pin và các dụng cụ. Cẩn thận là điều quan trọng.”
Nhóm đồng ý và từ từ tiến vào trong hang, lòng đầy hồi hộp và mong chờ những bí mật mà hang động này có thể mang lại.