Khám Phá Di Tích Cổ - Chương 5
Chương 5: Kho Báu Của Thời Gian
Khi nhóm đứng bên ngoài di tích, họ nhận ra rằng sự hồi hộp vẫn còn trong không khí. Tiếng động đã lắng xuống, nhưng cảm giác rằng họ vừa thoát khỏi một mối nguy hiểm vẫn còn đọng lại.
Tiến sĩ Minh: (hít một hơi sâu) “Chúng ta an toàn rồi. Nhưng hãy chắc chắn rằng chúng ta đã thu thập đủ hóa thạch và tài liệu trước khi rời khỏi đây.”
Hải: (kiểm tra lại ba lô) “Tôi đã lấy được một số hóa thạch, nhưng còn rất nhiều điều chúng ta chưa khám phá.”
Lan: “Tôi đã chụp ảnh lại toàn bộ những hình khắc trong di tích. Điều này sẽ rất hữu ích cho nghiên cứu sau này.”
Duy: (mỉm cười) “Và chúng ta còn viên ngọc lục bảo nữa! Đó có thể là một phần trong kho báu.”
Cả nhóm quyết định tìm kiếm thêm thông tin từ những nơi khác trong di tích. Họ quay lại, tìm kiếm thêm trong những căn phòng khác. Khi tiến vào một không gian lớn hơn, họ phát hiện một bàn thờ cổ xưa, nơi có nhiều đồ vật quý giá.
Tiến sĩ Minh: (nói nhỏ) “Có vẻ như đây là nơi thờ phụng. Những đồ vật này có thể liên quan đến tín ngưỡng của nền văn minh này.”
Hải: “Chúng ta nên cẩn thận. Không ai biết được sức mạnh mà những đồ vật này có thể mang lại.”
Khi họ đang nghiên cứu kỹ lưỡng, bỗng nhiên một luồng gió mạnh ập vào, khiến tất cả mọi người giật mình. Ánh sáng trong hang động chợt trở nên mờ mịt, và một giọng nói vang lên từ đâu đó trong bóng tối.
Giọng nói: “Những kẻ xâm lược! Các ngươi không có quyền vào đây!”
Cả nhóm nhìn quanh, hoảng hốt. Tiến sĩ Minh bước lên, quyết định đứng ra đối thoại.
Tiến sĩ Minh: “Chúng tôi không có ý định xâm phạm. Chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu và bảo vệ những gì còn lại của nền văn minh này.”
Giọng nói: (cười khinh bỉ) “Bảo vệ? Những gì các ngươi tìm kiếm chỉ mang lại sự hủy diệt cho thế giới này. Hãy quay lại trước khi quá muộn!”
Cảm giác sợ hãi ập đến, nhưng nhóm vẫn đứng vững. Duy nắm chặt tay mình, sẵn sàng đối phó với bất kỳ điều gì xảy ra.
Duy: (nói với nhóm) “Chúng ta không thể lùi bước. Những gì chúng ta đã khám phá rất quan trọng.”
Lan: “Nhưng làm thế nào chúng ta có thể thuyết phục họ?”
Tiến sĩ Minh: “Chúng ta có thể giải thích về mục đích nghiên cứu của mình. Những hóa thạch này có thể giúp nhân loại hiểu rõ hơn về quá khứ và bảo vệ môi trường.”
Khi Minh lên tiếng, giọng nói trong bóng tối trở nên dịu lại.
Giọng nói: “Nếu các ngươi thực sự muốn bảo vệ, hãy chứng minh điều đó. Trả lại những gì đã được lấy đi và hãy hứa không bao giờ quay lại nơi này với ý định xấu.”
Nhóm nhìn nhau, và không ai trong họ có thể phản đối. Tiến sĩ Minh gật đầu.
Tiến sĩ Minh: “Chúng tôi hứa sẽ bảo vệ những gì còn lại. Chúng tôi sẽ không mang đi bất cứ thứ gì từ đây.”
Ánh sáng trong hang động bắt đầu trở lại, và giọng nói dần lắng xuống.
Giọng nói: “Hãy giữ lời hứa của mình. Bây giờ, hãy rời khỏi đây.”
Nhóm nhanh chóng thu dọn và rời khỏi di tích. Khi ra ngoài, họ cảm thấy như mình vừa thoát khỏi một giấc mơ kỳ lạ.
Duy: (thở phào) “Chúng ta đã làm được. Nhưng tôi không thể tin rằng chúng ta đã giao kèo với một linh hồn.”
Hải: (cười) “Chắc chắn rằng sẽ không có cuộc phiêu lưu nào như thế này trong đời nữa.”
Nhóm đứng lại, nhìn vào rừng sâu. Họ biết rằng họ đã khám phá được những bí mật quý giá, không chỉ về những loài đã tuyệt chủng mà còn về chính mình. Họ đã hứa với một thế giới cổ xưa, và điều đó sẽ ở lại trong tâm trí họ mãi mãi.
Khi trời bắt đầu tối, họ rời khỏi rừng với lòng tràn đầy hy vọng và một khao khát khám phá tiếp tục. Cuộc hành trình của họ đã bắt đầu, và những điều kỳ diệu còn đang chờ đón họ ở phía trước.