Khoa Học Cứu Rỗi - Chương 1
Chương 1: Vụ tai nạn bí ẩn
Đêm mưa lớn, trong một khu rừng nhiệt đới…
Trời đổ mưa tầm tã, những hạt nước nặng nề rơi xuống tán lá rừng, tạo ra âm thanh rì rầm không dứt. Dr. Lê Minh, một nhà khoa học môi trường, đang cẩn thận kiểm tra thiết bị đo lường khí hậu của mình. Trong ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin, anh cố gắng điều chỉnh lại máy cảm biến độ ẩm đang bị trục trặc.
“Thật là phiền phức,” Minh lẩm bẩm, cố gắng giữ vững tay trong khi mưa vẫn không ngừng tạt vào mặt anh. “Mình chỉ cần vài phút nữa thôi là xong.”
Minh đã làm việc trong khu rừng này suốt nhiều tuần, thu thập dữ liệu về biến đổi khí hậu. Khu rừng này có hệ sinh thái rất phức tạp, và những số liệu từ đây có thể giúp anh hoàn thành bài nghiên cứu quan trọng của mình. Tuy nhiên, đêm nay, mọi thứ dường như không diễn ra như kế hoạch.
“Mình phải kiểm tra cảm biến này ngay,” Minh nói với chính mình, dường như cố gắng trấn an bản thân. “Nó có thể ảnh hưởng đến toàn bộ kết quả.”
Trong khi đang cúi xuống kiểm tra dây nối, Minh bất chợt nghe thấy một tiếng rít dài vang lên từ đâu đó phía trên. Anh ngước lên, cảm nhận một sự thay đổi bất thường trong không khí. Cả khu rừng đột nhiên trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ, như thể mọi âm thanh đã bị hút hết.
“Mưa cũng ngớt rồi…” Minh lẩm bẩm, nhưng ngay lập tức bị cắt ngang bởi một tiếng động lớn. Mặt đất dưới chân anh bắt đầu rung chuyển, và một luồng gió mạnh bất ngờ thổi tới từ mọi hướng.
“Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?” Minh hét lên, cố giữ thăng bằng. Anh quay đầu nhìn quanh, nhưng mọi thứ chỉ là một màn sương mù xoáy tung lên. Gió thổi mạnh đến mức dường như muốn xé nát tất cả mọi thứ trong tầm với.
Minh cố gắng bám chặt vào một thân cây gần đó, nhưng cơn gió quá mạnh. Một cơn lốc xoáy bất ngờ xuất hiện, cuốn theo tất cả những gì nó gặp phải. Minh cảm thấy mình bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, bị xoay tròn trong không trung như một chiếc lá rụng.
“Cứu tôi!” Minh hét lên trong hoảng loạn, nhưng tiếng kêu của anh nhanh chóng bị nuốt chửng bởi cơn lốc xoáy dữ dội.
Một khoảng thời gian không xác định sau đó…
Minh từ từ mở mắt, cảm thấy toàn thân đau nhức. Trời đã sáng, và anh đang nằm trên mặt đất ẩm ướt. Cơn mưa đã tạnh, chỉ còn lại những giọt nước nhỏ giọt từ tán lá phía trên. Minh cố gắng đứng dậy, nhưng đầu anh quay cuồng, mọi thứ xung quanh dường như quay mòng mòng.
“Đây là đâu?” Minh tự hỏi, nhìn quanh. “Mình… mình đang ở đâu?”
Minh loạng choạng đứng dậy, cố gắng định thần. Xung quanh anh là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ. Không có dấu hiệu của các thiết bị nghiên cứu, không có dấu vết của trại nghiên cứu. Thay vào đó, là một khu rừng hoang sơ với những tán cây cổ thụ vươn cao lên trời xanh.
“Mình… có phải đã bị cuốn đi rất xa không?” Minh tự nhủ, cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
Anh bắt đầu bước đi, cố gắng tìm một dấu vết nào đó của nền văn minh. Nhưng càng đi, Minh càng nhận ra rằng mọi thứ ở đây đều khác lạ. Những cây cối, những loài động vật… tất cả đều mang một vẻ nguyên thủy mà anh chưa từng thấy.
“Mình không thể nào đã bị cuốn đi xa đến vậy chỉ vì một cơn lốc xoáy,” Minh lẩm bẩm, tay run run khi anh nhận ra khả năng khủng khiếp: có lẽ anh đã bị đưa đến một thời điểm hoàn toàn khác.
Đột nhiên, Minh nghe thấy tiếng động phía trước. Anh vội vàng núp sau một bụi cây lớn, tim đập thình thịch. Qua khe hở của lá, anh nhìn thấy một nhóm người lạ mặt đang tiến về phía mình. Họ mặc trang phục làm từ da thú, tóc dài buông xõa, cầm theo giáo và dao bằng đá.
“Không thể nào…” Minh kinh ngạc, cố kìm nén tiếng thở mạnh. “Họ… họ là người tiền sử.”
Minh bắt đầu hiểu ra tình thế của mình. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh đã bị đưa ngược thời gian về một thời kỳ rất xa xưa. Và giờ đây, anh phải đối mặt với một thực tại mới, nơi mà kiến thức khoa học hiện đại của anh có thể là hy vọng duy nhất để tồn tại.