Khói Bụi và Bệnh Tật - Chương 2
Chương 2: Nhập cuộc
Những ngày tiếp theo trôi qua, tiếng kêu của máy móc trong nhà máy vẫn vang vọng khắp thành phố. Mặc dù đã bắt đầu có một vài công nhân tham gia các buổi khám sức khỏe của Samuel, nhưng sự thiếu tin tưởng vẫn hiện hữu. Anh hiểu rằng để thay đổi thực tế, trước hết phải xóa tan sự hoài nghi trong lòng họ.
Một buổi sáng, Samuel quyết định đến thăm nhà máy, nơi mà hầu hết các công nhân của anh làm việc. Anh mặc bộ áo trắng, mang theo một ít dụng cụ y tế và một tờ rơi thông tin về sức khỏe. Khi bước vào cổng nhà máy, Samuel bị choáng ngợp bởi không khí nặng nề, bụi bặm và tiếng động ồn ào của máy móc.
“Đứng lại!” Một người bảo vệ lớn tuổi chặn đường Samuel. “Cậu làm gì ở đây?”
“Tôi là bác sĩ Samuel Hawthorne,” anh tự giới thiệu, “Tôi muốn gặp các công nhân và tìm hiểu về sức khỏe của họ.”
“Cậu không được phép vào đây nếu không có giấy phép,” bảo vệ trả lời một cách cứng rắn.
Samuel nhìn xung quanh, thấy một nhóm công nhân đang nghỉ giải lao gần đó. “Xin lỗi, nhưng sức khỏe của các công nhân là điều quan trọng. Họ cần sự giúp đỡ,” anh nói với giọng chân thành.
Người bảo vệ nhìn qua vai, và thấy những người công nhân đang nhìn về phía họ. “Được rồi,” ông ta thở dài, “Nhưng cậu chỉ có vài phút.”
Samuel vội vã bước vào bên trong, cảm thấy như mình đang bước vào một nhà tù khổng lồ. Những công nhân, với gương mặt mệt mỏi, vẫn chăm chú làm việc. Anh tìm thấy John và vài người khác đang nghỉ ngơi ở góc phòng.
“Samuel!” John gọi lớn, chạy lại gần. “Cậu đến đây làm gì?”
“Tôi muốn nói chuyện với các bạn,” Samuel nói, “Chúng ta cần một cách để cải thiện sức khỏe của các bạn. Tôi có thể giúp đỡ, nhưng cần sự hợp tác từ các bạn.”
“Nhưng chúng tôi không thể ngừng làm việc,” một công nhân khác lên tiếng. “Chúng tôi cần tiền để nuôi gia đình.”
“Tôi hiểu,” Samuel đáp, “Nhưng nếu các bạn tiếp tục làm việc trong điều kiện này, các bạn sẽ không sống được lâu để nuôi gia đình.” Anh giơ tờ rơi lên. “Hãy xem qua những thông tin này. Nó có thể giúp các bạn hiểu rõ hơn về tình trạng sức khỏe của mình.”
Một công nhân tên là Martha cầm tờ rơi, đọc lướt qua. “Nếu những điều này đúng, vậy chúng ta phải làm gì?”
“Chúng ta có thể tổ chức các buổi gặp gỡ,” Samuel nói. “Tôi có thể hướng dẫn các bạn cách bảo vệ sức khỏe và yêu cầu cải thiện điều kiện làm việc.”
Một vài công nhân nhìn nhau với ánh mắt lo lắng. “Chúng tôi đã thử yêu cầu trước đây, nhưng không có ai lắng nghe,” một người nói.
“Tôi sẽ đứng cùng các bạn,” Samuel nói, “Nếu chúng ta cùng nhau lên tiếng, không ai có thể phớt lờ chúng ta.”
Cả nhóm trầm ngâm suy nghĩ, một không khí căng thẳng bao trùm. Cuối cùng, John lên tiếng: “Được, chúng tôi sẽ tham gia. Nhưng cậu phải đảm bảo là cậu sẽ làm điều này đến cùng.”
“Tôi hứa,” Samuel khẳng định, ánh mắt anh tràn đầy quyết tâm.
Sau khi rời khỏi nhà máy, Samuel bắt đầu lên kế hoạch cho một buổi họp lớn. Anh muốn thu hút nhiều công nhân nhất có thể và kêu gọi họ lên tiếng về điều kiện làm việc tồi tệ. Samuel quyết định tổ chức buổi họp tại một nhà kho cũ, nơi mà công nhân có thể đến mà không bị giám sát.
Một tuần sau, ngày diễn ra buổi họp đã đến. Samuel đứng ở giữa nhà kho, nơi được thắp sáng bằng những ngọn đèn dầu. Một đám đông công nhân đã tập trung, khuôn mặt họ thể hiện sự lo lắng nhưng cũng có cả sự kỳ vọng.
“Cảm ơn các bạn đã đến đây hôm nay,” Samuel bắt đầu, “Tôi biết rằng các bạn đã chịu đựng nhiều khó khăn. Nhưng chúng ta không thể tiếp tục im lặng. Sức khỏe và sự an toàn của các bạn là ưu tiên hàng đầu.”
“Nhưng chúng ta sẽ làm gì?” Một người công nhân lớn tuổi hỏi. “Chúng ta đã thử yêu cầu thay đổi, nhưng không ai lắng nghe.”
“Chúng ta sẽ viết thư cho chính quyền và tổ chức một cuộc biểu tình,” Samuel trả lời. “Cần phải cho họ thấy rằng chúng ta không chỉ là những con số trên bảng cân đối kế toán.”
“Nhưng nếu họ đuổi việc chúng tôi?” Martha hỏi, giọng đầy lo âu.
“Rủi ro luôn có,” Samuel nói, “Nhưng nếu chúng ta không hành động, những gì đang diễn ra sẽ tiếp tục. Các bạn có muốn nhìn thấy thế hệ con cái mình sống trong điều kiện này không?”
Câu hỏi của Samuel vang vọng trong lòng mọi người. Họ nhìn nhau, và sự đoàn kết dần dần hình thành. “Chúng ta sẽ không đứng yên,” John nói, “Chúng ta sẽ cùng nhau đấu tranh!”
Buổi họp kết thúc với một tinh thần mới. Samuel cảm nhận được sự thay đổi, sự quyết tâm và hy vọng đang nhen nhóm trong lòng mỗi công nhân. Họ đã sẵn sàng cho cuộc chiến đấu vì sức khỏe và quyền lợi của mình.
Samuel biết rằng chặng đường phía trước sẽ không hề dễ dàng, nhưng anh tin rằng sự đồng lòng của những người công nhân sẽ là sức mạnh lớn nhất để tạo ra sự thay đổi. Anh đứng ở cửa ra vào, nhìn mọi người ra về, trái tim anh tràn đầy niềm tin.
“Chúng ta sẽ chiến thắng,” anh thầm thì, “Bắt đầu từ hôm nay.”