Khói Bụi và Bệnh Tật - Chương 3
Chương 3: Đối mặt với thực tế
Buổi sáng hôm sau, Samuel thức dậy với tâm trạng hồi hộp. Hành trình đấu tranh cho sức khỏe và quyền lợi của những công nhân vừa mới bắt đầu, và anh biết rằng thử thách đang chờ đón. Sau bữa sáng nhanh chóng, anh quyết định đến thăm một số gia đình công nhân để nghe trực tiếp những câu chuyện của họ.
Khi bước vào một con phố nhỏ, Samuel nhận thấy những ngôi nhà lụp xụp, những bức tường bong tróc, và khói bụi từ các nhà máy bao trùm khắp nơi. Anh tìm đến ngôi nhà của John, nơi mà anh đã được mời đến để gặp gia đình của bạn.
“Mời bác sĩ vào!” John nói với giọng vui vẻ khi mở cửa. Ngôi nhà có vẻ chật chội nhưng được trang trí với một vài bức tranh đơn giản. Samuel thấy vợ John, Martha, đang chuẩn bị bữa trưa bên bếp lửa. Họ có một đứa con nhỏ đang chơi ở góc nhà.
“Chào bác sĩ,” Martha cười, “Cảm ơn cậu đã đến thăm.”
“Tôi rất vui được đến đây,” Samuel đáp, “Tôi muốn hiểu rõ hơn về cuộc sống của các bạn.”
“Cuộc sống à?” John thở dài, “Nó không dễ dàng gì. Hàng ngày, tôi làm việc từ sáng đến tối, mà vẫn chỉ đủ ăn.”
“Một ngày tôi bị đau đầu dữ dội, và phải nghỉ làm. Nhưng khi tôi trở lại, ông chủ đã trừ tiền lương,” Martha nói, khuôn mặt cô lộ vẻ buồn bã.
Samuel gật đầu, cảm thấy nỗi đau của họ. “Chúng ta cần phải thay đổi điều này. Không thể để những điều kiện tồi tệ như vậy tiếp diễn.”
“Nhưng có vẻ như chúng tôi không có quyền lực gì cả,” John đáp, “Họ chỉ coi chúng tôi là một nguồn lao động.”
“Đúng, nhưng nếu chúng ta đoàn kết, chúng ta có thể tạo ra sự khác biệt,” Samuel nói, “Tôi đang tổ chức một cuộc biểu tình vào cuối tuần này. Tôi muốn các bạn tham gia cùng tôi.”
“Một cuộc biểu tình?” John hỏi với ánh mắt nghi ngờ. “Chúng tôi có thể gặp rắc rối.”
“Đó chính xác là lý do chúng ta cần làm điều này,” Samuel khẳng định. “Chúng ta không thể tiếp tục sống trong sự sợ hãi. Hãy cho tôi biết các bạn sẽ tham gia nhé.”
Martha nhìn vào mắt chồng, rồi gật đầu. “Chúng tôi sẽ tham gia. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra…”
“Tôi sẽ bảo vệ các bạn,” Samuel hứa. “Chúng ta không đơn độc.”
Ngày hôm đó, Samuel dành phần lớn thời gian để chuẩn bị cho cuộc biểu tình. Anh viết một bức thư kêu gọi tất cả công nhân trong thành phố tham gia, đồng thời giải thích về lý do và mục đích của sự kiện. Trong thư, anh kêu gọi họ hãy đứng lên để bảo vệ sức khỏe và quyền lợi của chính mình.
Cuối cùng, ngày biểu tình cũng đến. Samuel đến nhà kho sớm để sắp xếp mọi thứ. Nơi này đã được chuẩn bị cho buổi tập hợp, với những tấm băng rôn kêu gọi cải thiện điều kiện làm việc. Dù trời đã sáng, nhưng không khí vẫn đầy lo âu.
“Bác sĩ, có vẻ như không ai đến,” một công nhân trẻ tuổi, tên là Peter, nói, vẻ mặt đầy thất vọng.
“Đừng lo lắng,” Samuel trấn an. “Chúng ta phải kiên nhẫn. Mọi thứ sẽ không thay đổi chỉ trong một sớm một chiều.”
Khi đồng hồ điểm 10 giờ, một nhóm công nhân bắt đầu xuất hiện. Họ đến từng chút một, những khuôn mặt tràn đầy lo lắng nhưng cũng có chút hy vọng. Samuel đứng giữa đám đông, trái tim đập mạnh.
“Xin chào mọi người!” Samuel lên tiếng. “Cảm ơn các bạn đã đến đây hôm nay. Chúng ta đang ở đây để khẳng định rằng sức khỏe và quyền lợi của chúng ta là điều quan trọng nhất.”
“Nhưng chúng ta có thể làm gì?” Một người công nhân hỏi. “Ông chủ sẽ không nghe đâu.”
“Chúng ta sẽ cùng nhau lên tiếng,” Samuel nói, “Và chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi được lắng nghe. Hãy cho họ thấy rằng chúng ta không phải là những con số vô danh!”
Bầu không khí dần trở nên sôi nổi. Những tiếng hô vang lên, tiếng đập tay nhau tạo thành một bản nhạc khích lệ. Samuel cảm nhận được sức mạnh của sự đoàn kết, và đó chính là nguồn động lực lớn nhất cho cuộc chiến này.
Sau vài giờ, Samuel quyết định dẫn đầu đoàn biểu tình đến văn phòng của chủ nhà máy. Anh cùng với những công nhân, với những tấm băng rôn trong tay, bước đi trên những con phố bụi bặm.
“Cố lên!” John hét lớn. “Chúng ta không thể bỏ cuộc!”
Khi đến nơi, Samuel đứng trước cửa, cảm thấy hồi hộp. “Đây là lúc để chúng ta lên tiếng,” anh nói với đám đông. “Hãy để cho họ biết rằng chúng ta sẽ không im lặng nữa!”
Samuel tiến lên, cùng với những người công nhân khác, và bắt đầu đọc bản kiến nghị yêu cầu cải thiện điều kiện làm việc. “Chúng tôi yêu cầu một môi trường làm việc an toàn hơn. Chúng tôi không muốn bị đe dọa bởi bệnh tật và ô nhiễm!”
Giọng nói của anh vang vọng trong không khí, và những công nhân xung quanh cũng hô to theo. “Chúng tôi yêu cầu cải thiện sức khỏe!”
Tuy nhiên, sự bình yên nhanh chóng bị phá vỡ khi một nhóm bảo vệ từ nhà máy xuất hiện, đứng chặn trước cửa. “Quay lại ngay!” Một người trong số họ quát lớn, vẻ mặt hung dữ. “Các người không có quyền ở đây!”
Samuel hít một hơi thật sâu, cảm thấy hồi hộp. “Chúng tôi có quyền lên tiếng vì sức khỏe của mình!” anh đáp, giọng vẫn kiên định.
“Tôi không muốn thấy các người ở đây,” người bảo vệ tiếp tục, “Nếu không, tôi sẽ gọi cảnh sát.”
Bầu không khí trở nên căng thẳng. Samuel nhìn vào mắt những công nhân bên cạnh, thấy sự lo lắng hiện rõ. Nhưng rồi, trong khoảnh khắc đó, anh quyết định không lùi bước. “Chúng tôi sẽ không rời đi cho đến khi được lắng nghe!”
Những tiếng hô lớn hơn vang lên, tạo thành một làn sóng cảm xúc mạnh mẽ. Samuel cảm nhận được sức mạnh của sự đoàn kết. Dù khó khăn phía trước, anh biết rằng đây chính là lúc mà mọi thứ sẽ thay đổi.