Khói Bụi và Bệnh Tật - Chương 5
Chương 5: Khó khăn chồng chất
Buổi họp được tổ chức trong một nhà kho rộng rãi, nơi mà ánh đèn sáng rực rỡ chiếu sáng những khuôn mặt lo âu nhưng đầy quyết tâm. Samuel đứng trên bục, bên cạnh anh là Emily và vài công nhân khác, những người đã đồng hành cùng anh trong cuộc chiến này.
“Tôi cảm thấy rất phấn khởi vì tất cả các bạn đã đến đây hôm nay,” Samuel bắt đầu, giọng anh mạnh mẽ. “Bài báo vừa qua đã mang lại nhiều sự chú ý, nhưng chúng ta không thể ngừng lại ở đây. Đây chỉ là khởi đầu!”
Một tiếng vỗ tay vang lên từ đám đông, nhưng ánh mắt của họ vẫn có chút hoài nghi. “Chúng ta đã thử trước đây và không thành công,” một công nhân lớn tuổi lên tiếng. “Làm sao chúng ta có thể chắc chắn rằng lần này sẽ khác?”
“Chúng ta có sức mạnh của sự đoàn kết,” Samuel đáp. “Chúng ta đã làm mọi người chú ý, và giờ đây, chúng ta cần phải có một kế hoạch cụ thể. Hãy để tôi giới thiệu với các bạn một số bước tiếp theo.”
Samuel bắt đầu trình bày kế hoạch của mình: tổ chức các buổi họp để thu thập chữ ký cho một bản kiến nghị yêu cầu cải thiện điều kiện làm việc, phối hợp với các tổ chức xã hội, và thậm chí dự kiến tổ chức một cuộc biểu tình lớn hơn.
“Chúng ta cần phải làm cho chủ nhà máy thấy rằng chúng ta không thể bị đe dọa và sẽ không chấp nhận điều kiện làm việc như hiện tại!” Samuel nói, sự nhiệt huyết trong giọng nói của anh lan tỏa đến từng người trong đám đông.
Mọi người gật đầu, nhưng sự lo lắng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt họ. “Nhưng nếu chúng ta bị đuổi việc?” Một người khác hỏi.
“Chúng ta phải sẵn sàng cho rủi ro,” Emily lên tiếng, “Nhưng nếu không hành động, chúng ta sẽ mãi mãi sống trong sự sợ hãi và khổ cực.”
Sau cuộc họp, Samuel và Emily cùng nhau đứng ở một góc nhà kho, nhìn mọi người ra về. “Tôi cảm thấy họ vẫn còn lo lắng,” Samuel thở dài. “Có vẻ như chưa đủ để họ tin tưởng vào sự thay đổi.”
“Đúng vậy,” Emily đáp, “Nhưng chúng ta đã có một bước tiến lớn. Hãy tiếp tục tạo động lực cho họ.”
Trong những ngày tiếp theo, Samuel và Emily tiếp tục nỗ lực tổ chức các buổi họp nhỏ và thu thập chữ ký cho bản kiến nghị. Họ đi từ nhà này sang nhà khác, gặp gỡ từng công nhân và gia đình của họ. Tuy nhiên, sự phản đối từ phía chủ nhà máy ngày càng gia tăng.
Một buổi chiều, khi đang trong một buổi họp tại nhà một công nhân, một nhóm bảo vệ từ nhà máy bất ngờ xuất hiện. Họ vào trong với vẻ mặt hung hăng.
“Các người không có quyền tụ tập ở đây!” Một người trong số họ quát. “Nếu không giải tán ngay lập tức, tôi sẽ gọi cảnh sát!”
Samuel nhìn quanh, nhận thấy sự sợ hãi lan tỏa trong đám đông. “Chúng tôi chỉ muốn nói chuyện và thu thập ý kiến của mọi người,” anh nói, cố giữ giọng điềm tĩnh. “Chúng tôi có quyền lên tiếng.”
“Quyền của các người không quan trọng. Đây là tài sản của nhà máy!” Người bảo vệ đáp, và họ bắt đầu tiến lại gần, khiến mọi người cảm thấy hoảng loạn.
“Đừng lo!” Samuel hét lên. “Hãy bình tĩnh! Chúng ta không làm gì sai!”
Nhưng sự căng thẳng đã gia tăng, và đám đông bắt đầu tản ra. Mọi người lo lắng chạy ra ngoài, để lại Samuel và Emily đứng lại với những người bảo vệ.
“Chúng tôi không sợ các người!” Emily hét lên, nhưng ánh mắt cô cũng đầy lo lắng.
Khi các bảo vệ rời đi, Samuel cảm thấy nỗi thất vọng tràn ngập. “Chúng ta cần một kế hoạch mới,” anh nói, nhíu mày.
“Có lẽ chúng ta nên tìm đến những tổ chức bên ngoài để giúp đỡ,” Emily đề xuất. “Họ có thể đứng về phía chúng ta.”
“Đúng vậy,” Samuel đồng ý. “Chúng ta cần thêm sự hỗ trợ từ cộng đồng. Hãy liên lạc với những tổ chức xã hội mà chúng ta đã nghĩ đến.”
Một tuần sau, Samuel tổ chức một cuộc họp với đại diện của một tổ chức xã hội địa phương, những người đã từng giúp đỡ các công nhân trong các trường hợp tương tự. Họ hẹn gặp nhau tại một quán cà phê nhỏ bên ngoài thành phố.
“Chúng tôi rất vui khi được gặp bạn,” một người phụ nữ trung niên tên là Linda nói khi Samuel bước vào quán. “Chúng tôi đã nghe về tình hình của bạn và những công nhân.”
“Cảm ơn vì đã đến,” Samuel đáp, lòng anh tràn đầy hy vọng. “Chúng tôi thực sự cần sự giúp đỡ. Chúng tôi đã cố gắng thu thập chữ ký cho một bản kiến nghị, nhưng áp lực từ phía chủ nhà máy ngày càng gia tăng.”
Linda gật đầu thông cảm. “Chúng tôi sẽ hỗ trợ bạn. Có thể chúng tôi sẽ tổ chức một buổi họp báo để kêu gọi sự ủng hộ từ cộng đồng.”
Samuel cảm thấy như một làn gió mới đang đến. “Điều đó thật tuyệt! Chúng ta sẽ cần phải lên kế hoạch cẩn thận.”
Linda và Samuel cùng nhau bàn luận về các bước cần thực hiện. Họ quyết định sẽ tổ chức một buổi họp báo công khai, nơi mà Samuel sẽ có cơ hội để nói lên những gì đang xảy ra và yêu cầu sự hỗ trợ từ công chúng.
Khi họ rời quán cà phê, Samuel cảm thấy hy vọng tràn đầy một lần nữa. Nhưng anh biết rằng thử thách phía trước vẫn còn rất lớn. Chủ nhà máy sẽ không dễ dàng nhượng bộ, và họ sẽ phải chuẩn bị cho một cuộc chiến thực sự.
Dù khó khăn chồng chất, Samuel thề rằng anh sẽ không từ bỏ. Trái tim anh tràn đầy quyết tâm, vì anh biết rằng không chỉ là cuộc chiến cho sức khỏe, mà còn là cuộc chiến cho quyền sống của những người lao động.