Khởi Nguồn Ngân Hàng Tại Florence - Chương 1
Chương 1: Vụ Nổ Bất Ngờ
Adrian là một thương nhân trẻ tuổi, sống trong thế giới tài chính hiện đại của London. Một buổi sáng như bao ngày khác, anh cùng nhóm đồng nghiệp đang họp để phân tích số liệu tài chính. Giọng nói của giám đốc ngân hàng vang lên: “Chúng ta cần một chiến lược mới để cải thiện lợi nhuận. Ai có ý tưởng?”
Adrian lắng nghe, nhưng tâm trí anh lại lang thang. Anh nhớ về những buổi chiều say mê đọc sách lịch sử tài chính. Bỗng dưng, một ý nghĩ bất chợt lóe lên: “Có lẽ, nếu chúng ta học hỏi từ quá khứ, chúng ta có thể tạo ra điều khác biệt.”
Sau cuộc họp, Adrian xuống tầng hầm để kiểm tra một số tài liệu cũ. Khi đi dạo trong không gian u ám đó, anh cảm thấy có điều gì lạ. Bên cạnh những thùng chứa tài liệu bụi bặm, một cánh cửa gỗ cũ kỹ thu hút sự chú ý của anh. Nó không có khóa, chỉ cần một cú đẩy nhẹ, cánh cửa bật mở.
“Điều này thật kỳ lạ…” Adrian thì thào.
Bên trong, một hành lang tối tăm dẫn vào một không gian rộng lớn, với những bức tranh cổ điển và ánh sáng mờ ảo. Anh tiến vào, không biết rằng điều này sẽ thay đổi cuộc đời mình mãi mãi.
Đột nhiên, ánh sáng chói lòa xuất hiện và Adrian cảm thấy như mình đang rơi vào một cái hố sâu. Mọi thứ xung quanh anh quay cuồng, trước khi anh ngã xuống đất, cảm giác như vừa vượt qua một cơn bão.
“Ước gì mình không ăn sáng,” Adrian tự nhủ khi mở mắt ra. Anh nằm trên một con phố lát đá ở Florence, và không khí quanh đây thật khác biệt. Mùi của bánh mì mới nướng và hương hoa nhài len lỏi vào mũi anh.
“Ngươi từ đâu tới, người lạ?” Một giọng nói vang lên.
Adrian ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông trung niên, có bộ râu xồm xoàm và mặc bộ trang phục cổ điển, đang nhìn chằm chằm vào anh. “Ta là Lorenzo, một thương nhân ở đây. Còn ngươi là ai?”
“À, tôi… tôi là Adrian. Tôi không biết mình ở đâu,” Adrian nói, cảm giác hoang mang lan tỏa trong lòng.
“Ngươi không biết Florence? Ngươi bị lạc à?” Lorenzo hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Có lẽ tôi đã… xuyên không?” Adrian nói khẽ, tự hỏi liệu có ai tin vào điều đó.
Lorenzo nhướng mày. “Xuyên không? Ngươi nói gì? Nếu ngươi không phải là kẻ điên, hãy theo ta. Chúng ta cần bàn bạc.”
Họ đi bộ dọc theo con phố tấp nập. Adrian ngạc nhiên trước vẻ đẹp của thành phố này: những tòa nhà cổ kính, các nghệ sĩ đang vẽ tranh, và những người mua bán tấp nập.
“Thành phố này thật tuyệt vời,” Adrian nói với Lorenzo, cảm giác phấn khích tràn ngập. “Nhưng tôi có một câu hỏi: tại sao mọi người lại trao đổi hàng hóa mà không có một hệ thống tài chính rõ ràng?”
“Chúng ta dựa vào sự tin tưởng và mối quan hệ cá nhân,” Lorenzo đáp. “Ngươi sẽ thấy, không có gì quý hơn sự tín nhiệm.”
Adrian chợt nhớ đến những vấn đề mà ngân hàng hiện đại phải đối mặt: sự thiếu minh bạch, gian lận và lạm dụng. “Nếu tôi có thể giúp các bạn xây dựng một hệ thống ngân hàng, mọi thứ có thể tốt hơn,” anh nói, lòng dũng cảm trỗi dậy.
“Ngươi là người ngoại quốc nhưng có vẻ thông minh,” Lorenzo cười khẩy. “Ngươi nghĩ rằng chỉ với vài ý tưởng lạ lùng, ngươi có thể thay đổi cả một thành phố?”
“Có thể không phải dễ dàng, nhưng tôi có thể giúp đỡ,” Adrian nói, quyết tâm hơn bao giờ hết. “Tôi có kiến thức về tài chính, về cách quản lý rủi ro và đầu tư. Nếu chúng ta cùng làm, Florence có thể trở thành trung tâm tài chính của châu Âu.”
Lorenzo dừng lại, suy nghĩ một lát. “Ngươi có thể giúp ta, nhưng ngươi cần phải chứng minh rằng ý tưởng của ngươi là khả thi. Hãy gặp gỡ các thương nhân khác, xem họ nghĩ gì.”
“Rất tốt,” Adrian đồng ý, lòng tràn đầy hy vọng. “Chúng ta hãy bắt đầu ngay bây giờ!”
Cả hai đi đến một quán rượu địa phương, nơi nhiều thương nhân đang tụ tập. Adrian cảm thấy hồi hộp khi bước vào, nhưng anh biết đây là cơ hội để truyền đạt ý tưởng của mình.
“Các ngươi!” Lorenzo lên tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người. “Đây là Adrian, một thương nhân từ xa. Anh ấy có một ý tưởng có thể thay đổi cách chúng ta giao dịch.”
“Ý tưởng gì?” Một thương nhân lùn, tóc xoăn hỏi, nghi ngờ.
“Chúng ta có thể xây dựng một ngân hàng, nơi mọi người có thể gửi và vay tiền một cách an toàn,” Adrian nói, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. “Chúng ta sẽ thiết lập một hệ thống kế toán để theo dõi mọi giao dịch.”
Một vài người bật cười. “Ngươi không thể thay đổi cách chúng ta đã làm từ bao đời nay!” Một người khác lớn tiếng.
Adrian hít một hơi sâu. “Tôi hiểu sự nghi ngờ của các bạn, nhưng hãy nghĩ về những gì có thể xảy ra. Chúng ta có thể tạo ra sự ổn định, thúc đẩy thương mại và phát triển kinh tế.”
“Ngươi có chứng minh nào không?” Lorenzo hỏi, ánh mắt dò xét.
Adrian cảm thấy áp lực gia tăng. “Tôi có thể cho các bạn thấy cách lập kế toán đơn giản, quản lý rủi ro và lợi nhuận từ việc cho vay. Chỉ cần cho tôi một cơ hội.”
Cuối cùng, một vài thương nhân bắt đầu gật đầu. “Có thể chúng ta nên nghe thử,” một người phụ nữ cao lớn nói, ánh mắt tò mò.
Adrian thở phào nhẹ nhõm. Đây là khởi đầu cho một hành trình không thể đoán trước, nơi anh sẽ cố gắng thay đổi vận mệnh của Florence và chứng minh rằng những gì anh đã học được trong thế giới hiện đại có thể mang lại điều tốt đẹp cho quá khứ.