Khởi Nguồn Ngân Hàng Tại Florence - Chương 2
Chương 2: Thế Giới Mới
Adrian đứng trong quán rượu, cảm giác như một con cá mắc cạn giữa dòng đời ồn ào của Florence. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh, chờ đợi những lời giải thích tiếp theo. Lorenzo đứng bên cạnh, gương mặt biểu lộ sự tin tưởng, nhưng ánh mắt của những thương nhân khác thì đầy hoài nghi.
“Để tôi giải thích rõ hơn,” Adrian bắt đầu, cố gắng làm dịu bầu không khí căng thẳng. “Hãy tưởng tượng, nếu chúng ta có thể gửi tiền vào một nơi an toàn, và có thể vay vốn để phát triển kinh doanh. Mỗi người có thể đầu tư vào những dự án mà họ tin tưởng. Điều này sẽ tạo ra sự ổn định.”
“Nhưng làm thế nào để chúng ta có thể tin tưởng một người từ nơi khác?” một thương nhân có bộ râu dài phản bác, giọng điệu không mấy thân thiện.
“Đó là lý do tại sao chúng ta cần một hệ thống kế toán minh bạch,” Adrian nói, sự kiên nhẫn trong giọng nói của anh dần trở lại. “Mọi giao dịch sẽ được ghi chép cẩn thận, mỗi khoản vay, mỗi khoản tiền gửi đều sẽ rõ ràng. Điều này sẽ tạo ra niềm tin và sự minh bạch.”
Một người phụ nữ trẻ tuổi, có mái tóc vàng óng, bước lên. “Tôi là Isabella, tôi có một cửa hàng tơ lụa. Nếu có một ngân hàng như vậy, tôi có thể vay tiền để mở rộng cửa hàng của mình?”
“Chính xác!” Adrian đáp, cảm giác hào hứng khi có một người ủng hộ. “Với số vốn đó, bạn có thể nhập nhiều hàng hóa hơn, quảng bá thương hiệu và thậm chí thuê thêm nhân viên.”
Người dân xung quanh bắt đầu bàn tán, một số gật đầu đồng tình. Họ đều hiểu tầm quan trọng của việc phát triển kinh doanh, nhưng vẫn còn nghi ngờ về khả năng thực hiện.
“Ngươi nói nhiều về lợi ích, nhưng ngươi có thể chứng minh được không?” Lorenzo hỏi, ánh mắt thận trọng. “Nếu không, ngươi sẽ chỉ là một kẻ mộng mơ.”
“Được, hãy để tôi trình bày một ví dụ thực tế,” Adrian nói, quyết tâm hơn bao giờ hết. “Chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc lập kế toán cho một trong những cửa hàng của các bạn. Hãy để tôi chỉ cho các bạn cách quản lý chi phí và doanh thu.”
Isabella đồng ý ngay lập tức. “Tôi sẽ để bạn xem sổ sách của cửa hàng tôi,” cô nói với vẻ hăng hái. “Nếu bạn có thể chứng minh điều đó, tôi sẽ ủng hộ ý tưởng của bạn.”
“Cảm ơn bạn, Isabella,” Adrian đáp, lòng đầy phấn chấn. “Hãy gặp nhau vào ngày mai tại cửa hàng của bạn.”
Buổi tối hôm đó, Adrian và Lorenzo đi dạo qua những con phố đẹp đẽ của Florence, ánh đèn lấp lánh phản chiếu trên mặt nước của những kênh rạch. Mỗi bước đi của họ đều khiến Adrian cảm thấy như đang sống trong một bức tranh sống động.
“Ngươi thực sự nghĩ rằng điều này sẽ thành công?” Lorenzo hỏi, nghiêm túc. “Tôi thấy nhiều kẻ đã cố gắng và thất bại.”
“Tôi tin rằng chúng ta có thể làm được,” Adrian nói, giọng chắc nịch. “Nếu mọi người thấy lợi ích từ ngân hàng, họ sẽ bắt đầu tin tưởng. Nhưng tôi cần sự giúp đỡ của bạn.”
“Tôi sẽ hỗ trợ,” Lorenzo đáp, ánh mắt rực rỡ. “Nhưng hãy cẩn thận. Florence không dễ dàng cho những kẻ ngoại bang.”
Ngày hôm sau, Adrian đến cửa hàng tơ lụa của Isabella. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng và mời anh vào một căn phòng nhỏ, nơi có những cuốn sổ sách cũ kỹ.
“Đây là sổ sách của tôi,” Isabella nói, mở một cuốn sổ dày. “Bạn có thể thấy rằng doanh thu của tôi tháng trước không đủ để chi trả cho hàng tồn kho.”
Adrian xem xét các trang sách, ghi chép mọi giao dịch. “Để tôi xem xét lại cách bạn quản lý,” anh nói. “Bạn đã tính toán chi phí nhập hàng và chi phí vận hành như thế nào?”
“Tôi chỉ ghi chép vào sổ, nhưng không có hệ thống,” Isabella thú nhận. “Mọi thứ đều diễn ra hỗn độn.”
“Vậy thì chúng ta sẽ thay đổi điều đó,” Adrian nói, ánh mắt sáng lên. Anh bắt đầu hướng dẫn Isabella cách lập bảng kế toán đơn giản, cách phân loại chi phí, doanh thu, và cách theo dõi dòng tiền.
“Chúng ta sẽ bắt đầu từ những con số này,” Adrian nói, chỉ vào các mục trong sổ. “Hãy tính toán lợi nhuận, và từ đó, bạn có thể biết mình có thể đầu tư vào đâu.”
Isabella chăm chú lắng nghe và thực hiện theo từng bước. “Điều này thật dễ dàng,” cô thốt lên, nụ cười nở trên môi. “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc có thể tổ chức mọi thứ theo cách này.”
“Chỉ cần bạn kiên trì và ghi chép cẩn thận, bạn sẽ thấy kết quả,” Adrian động viên.
Khi họ hoàn tất việc lập bảng kế toán, Isabella nhìn vào những con số mới và không thể tin nổi. “Nếu tôi làm theo cách này, tôi có thể tăng doanh thu lên ít nhất 30% trong vài tháng tới!”
“Đúng vậy,” Adrian cười, cảm thấy thành công đầu tiên của mình gần kề. “Bây giờ, hãy thử cho tôi mượn một ít tiền để bạn có thể thấy cách thức cho vay hoạt động.”
Isabella suy nghĩ một lát. “Bạn có thể giúp tôi vay vốn để nhập hàng mới không?”
“Chắc chắn rồi. Chúng ta sẽ làm thử,” Adrian đáp, nhiệt huyết tràn đầy.
Nhưng rồi, một câu hỏi chợt nảy ra trong đầu anh: Liệu sự thay đổi này có thể tạo ra được niềm tin trong lòng những thương nhân khác không? Anh cần một kế hoạch vững chắc để thuyết phục họ tham gia vào hệ thống ngân hàng mà anh mơ ước.
“Chúng ta sẽ cần thêm nhiều thương nhân tham gia,” Adrian nói với Isabella. “Khi họ thấy kết quả từ bạn, họ sẽ muốn tham gia.”
“Vậy thì chúng ta cần tổ chức một buổi họp,” Isabella đề xuất. “Mọi người sẽ đến, và bạn có thể trình bày những gì bạn đã làm.”
“Ý tưởng tuyệt vời!” Adrian phấn khích. “Chúng ta cần phải lên kế hoạch cho buổi họp này ngay lập tức.”
Adrian cảm thấy hy vọng tràn đầy khi họ cùng nhau bàn bạc về buổi họp. Đây có thể là cơ hội để thay đổi không chỉ số phận của Isabella mà còn của cả Florence. Hành trình này chỉ mới bắt đầu, và Adrian biết rằng anh sẽ phải nỗ lực rất nhiều để biến giấc mơ thành hiện thực.