Khôn Ngoan Của Solomon - Chương 1
Chương 1: Sự Tranh Chấp Của Hai Người Mẹ
Vào một buổi sáng sớm, không khí trong cung điện của Vua Solomon trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Hai người phụ nữ tiến vào đại sảnh, mỗi người bế trên tay một đứa trẻ. Họ đứng trước ngai vàng, nơi Vua Solomon đang ngồi, với ánh mắt cầu khẩn và bối rối.
Người mẹ đầu tiên bước lên, giọng nói của cô run rẩy nhưng kiên quyết:
Người mẹ thứ nhất: “Thưa Đức Vua, tôi là mẹ ruột của đứa bé này. Tôi đã sinh ra nó chỉ vài ngày trước. Nhưng vào một đêm, người phụ nữ kia đã lén lấy đi con tôi và thay thế bằng đứa con đã chết của cô ta.”
Người mẹ thứ hai nhanh chóng ngắt lời, giọng cô ta đầy sự căm phẫn:
Người mẹ thứ hai: “Không, thưa Đức Vua! Đứa bé này là con của tôi. Con tôi còn sống, còn đứa con của cô ta đã chết từ đêm qua. Cô ta chỉ đang cố gắng lừa dối để chiếm đoạt con tôi.”
Vua Solomon nhìn vào cả hai người mẹ với ánh mắt sắc sảo. Ông bình tĩnh hỏi:
Vua Solomon: “Các ngươi đều khẳng định mình là mẹ ruột của đứa bé này. Nhưng làm sao để ta biết được ai nói thật?”
Người mẹ thứ nhất quỳ xuống, nước mắt tuôn trào trên gương mặt mệt mỏi:
Người mẹ thứ nhất: “Thưa Đức Vua, tôi không biết phải làm gì nữa. Nhưng xin ngài hãy tin tôi, đây là con của tôi. Tôi không thể sống nếu mất đi đứa bé này.”
Người mẹ thứ hai vẫn đứng thẳng, giọng nói đầy cứng rắn:
Người mẹ thứ hai: “Đứa bé này là con của tôi, thưa Đức Vua. Không ai có quyền lấy nó khỏi tôi. Cô ta chỉ là kẻ dối trá.”
Vua Solomon im lặng trong một lúc lâu, như thể đang suy ngẫm về những lời họ vừa nói. Ông từ từ đứng dậy, đôi mắt sáng rực của ông quét qua cả hai người phụ nữ:
Vua Solomon: “Lính đâu, mang cho ta một thanh gươm!”
Lính cận vệ nhanh chóng mang đến một thanh gươm sắc bén. Cả hai người mẹ đều nhìn nhau kinh hãi, không hiểu điều gì sẽ xảy ra. Vua Solomon cầm lấy thanh gươm, giơ cao và nói:
Vua Solomon: “Nếu cả hai người đều khẳng định mình là mẹ ruột, thì ta sẽ chia đôi đứa trẻ này. Mỗi người sẽ nhận một nửa. Như vậy sẽ công bằng.”
Lời nói của Vua Solomon khiến mọi người trong cung điện ngỡ ngàng. Người mẹ thứ nhất hét lên trong nỗi kinh hoàng:
Người mẹ thứ nhất: “Không, thưa Đức Vua, xin đừng làm hại đứa trẻ! Hãy trao đứa bé cho cô ta. Tôi không thể chịu đựng được cảnh con tôi bị tổn thương. Tôi thà mất nó còn hơn thấy nó chết.”
Người mẹ thứ hai, ngược lại, vẫn giữ vẻ bình thản và lạnh lùng:
Người mẹ thứ hai: “Nếu không ai có thể có đứa bé, thì hãy chia nó ra như Đức Vua đã phán. Đó là cách công bằng nhất.”
Vua Solomon hạ thanh gươm xuống và nhìn thẳng vào người mẹ thứ nhất, đôi mắt của ông dịu lại:
Vua Solomon: “Hãy đứng lên, người mẹ thật sự sẽ không bao giờ để con mình bị tổn thương. Ngươi là mẹ ruột của đứa trẻ này. Hãy nhận lại con của mình.”
Người mẹ thứ nhất ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn chưa ngừng chảy. Cô không tin vào điều vừa nghe, nhưng rồi nhanh chóng quỳ xuống cảm tạ:
Người mẹ thứ nhất: “Cảm ơn Đức Vua, ngài thật là khôn ngoan và công bằng. Tôi xin ngài hãy bảo vệ con tôi.”
Vua Solomon mỉm cười nhẹ nhàng và ra lệnh cho lính cận vệ:
Vua Solomon: “Hãy trao đứa trẻ cho người mẹ này. Còn người phụ nữ kia, hãy đưa ra khỏi cung điện và không được phép quay lại.”
Người mẹ thứ hai cúi đầu, biết rằng mình đã bị lật tẩy. Cô rời khỏi cung điện trong sự nhục nhã, để lại đằng sau tiếng reo hò của mọi người vì sự khôn ngoan của Vua Solomon.