Khôn Ngoan Của Solomon - Chương 2
Chương 2: Quyết Định Táo Bạo
Sau khi giải quyết xong vụ tranh chấp giữa hai người mẹ, danh tiếng về sự khôn ngoan của Vua Solomon tiếp tục lan rộng khắp vương quốc Israel và cả các nước láng giềng. Ngày càng có nhiều người từ xa đến để gặp ông, tìm kiếm lời khuyên và giải quyết những tranh chấp phức tạp.
Một ngày nọ, khi Solomon đang ngồi trên ngai vàng, một đoàn tùy tùng xa lạ tiến vào đại sảnh. Người dẫn đầu đoàn là một thương gia giàu có từ một vương quốc xa xôi, nổi tiếng với việc buôn bán vàng bạc và đá quý. Khuôn mặt ông ta toát lên vẻ lo lắng và nghi ngại. Theo sau ông là một nhóm những người buôn bán khác, cũng với dáng vẻ căng thẳng không kém.
Thương gia bước tới trước ngai vàng của Solomon và cúi chào sâu:
Thương gia: “Thưa Đức Vua Solomon, danh tiếng của ngài về sự khôn ngoan đã vang xa tới tận quê hương của chúng tôi. Chúng tôi đã vượt qua nhiều dặm đường để đến đây, mong ngài có thể giúp chúng tôi giải quyết một vụ tranh chấp khó khăn.”
Vua Solomon gật đầu, nhẹ nhàng nói:
Vua Solomon: “Hãy nói rõ vấn đề của các ngươi. Ta sẽ lắng nghe và tìm ra giải pháp công bằng nhất.”
Thương gia thở dài, sau đó bắt đầu kể lại câu chuyện:
Thương gia: “Thưa Đức Vua, chúng tôi là những người buôn bán vàng bạc. Chúng tôi đã cùng nhau hợp tác trong nhiều năm, nhưng gần đây một vụ tranh chấp đã nảy sinh giữa chúng tôi. Mỗi người trong chúng tôi đều đã gửi một số lượng vàng lớn vào kho lưu trữ chung để chuẩn bị cho một chuyến hàng quan trọng. Nhưng khi chúng tôi kiểm tra kho, chúng tôi phát hiện rằng có một lượng vàng đã bị thiếu mất. Không ai trong chúng tôi thừa nhận đã lấy cắp số vàng đó, và giờ đây chúng tôi không biết phải làm thế nào để tiếp tục công việc và giữ vững lòng tin lẫn nhau.”
Solomon trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát, đôi mắt ông lướt qua từng khuôn mặt căng thẳng của những người buôn bán. Ông cảm nhận được sự lo lắng, không chỉ vì mất mát tài sản mà còn vì mất mát lòng tin giữa họ.
Cuối cùng, Vua Solomon đứng dậy, đưa tay ra hiệu cho những người lính canh:
Vua Solomon: “Hãy mang đến cho ta một thỏi vàng nguyên chất từ kho của ta.”
Lính canh nhanh chóng mang đến một thỏi vàng lớn, sáng lấp lánh. Vua Solomon cầm thỏi vàng lên, cảm nhận sức nặng và sự tinh khiết của nó. Sau đó, ông quay lại với nhóm thương gia, đôi mắt ông sáng lên với một ý tưởng táo bạo.
Vua Solomon: “Ta sẽ làm một bài kiểm tra để tìm ra kẻ đã lấy cắp số vàng của các ngươi. Đây là thỏi vàng nguyên chất từ kho của ta. Ta sẽ yêu cầu mỗi người trong các ngươi lần lượt cầm nó trong tay. Nếu ai trong các ngươi có tâm trí bất an vì hành động của mình, thỏi vàng này sẽ nặng hơn rất nhiều đối với kẻ đó.”
Các thương gia ngạc nhiên trước đề xuất của Solomon. Họ lưỡng lự nhìn nhau, không biết phải nghĩ sao về điều này. Nhưng họ đều tin tưởng vào sự khôn ngoan của vị vua và đồng ý tuân theo.
Người thương gia đầu tiên tiến tới, cầm lấy thỏi vàng. Anh ta cẩn thận nắm chặt nó, cảm nhận sự lạnh lẽo và sức nặng của kim loại quý giá. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Vua Solomon, anh ta cảm thấy hoàn toàn thoải mái và trả lại thỏi vàng mà không có bất kỳ sự nghi ngờ nào.
Người thứ hai, thứ ba, và những người tiếp theo cũng lần lượt cầm thỏi vàng, mỗi người đều có những phản ứng khác nhau, nhưng không ai có biểu hiện bất thường.
Khi đến lượt người thương gia cuối cùng, ông ta bước lên với đôi tay run rẩy. Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán khi ông ta cầm lấy thỏi vàng. Ngay khi thỏi vàng chạm vào tay, ông ta cảm thấy nó nặng hơn bất kỳ vật gì ông từng cầm trước đó. Tay ông ta bắt đầu run rẩy mạnh mẽ, và ông ta loạng choạng suýt ngã.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Vua Solomon ra lệnh:
Vua Solomon: “Hãy dừng lại! Ngươi chính là kẻ đã lấy cắp vàng từ kho. Trọng lượng của sự gian dối đã làm thỏi vàng này trở nên nặng nề trong tay ngươi.”
Người thương gia cuối cùng biết rằng mình đã bị lộ. Ông ta quỳ xuống trước ngai vàng, đôi tay run rẩy nắm chặt áo choàng của Solomon:
Người thương gia cuối cùng: “Thưa Đức Vua, tôi xin thú nhận! Chính tôi đã lấy cắp số vàng đó. Nhưng tôi xin ngài hãy tha thứ cho tôi. Tôi đã phạm sai lầm và hối hận về việc mình đã làm.”
Solomon nhìn người thương gia, thấy sự sợ hãi và hối lỗi trong đôi mắt ông ta. Sau một hồi suy nghĩ, ông quyết định:
Vua Solomon: “Ngươi đã thú nhận tội lỗi của mình, và đó là bước đầu tiên để chuộc lại sai lầm. Ta sẽ không phạt ngươi bằng hình phạt nặng nề. Tuy nhiên, ngươi phải trả lại toàn bộ số vàng đã lấy cắp và bồi thường cho các thương gia khác vì sự mất mát lòng tin mà ngươi đã gây ra.”
Người thương gia cảm tạ và hứa sẽ làm theo lời Solomon. Những người thương gia khác cũng đồng ý bỏ qua, với điều kiện ông ta phải giữ lời hứa.
Khi nhóm thương gia rời đi, Vua Solomon ngồi lại trên ngai vàng, cảm nhận sự nhẹ nhõm khi đã giải quyết thành công một vụ tranh chấp nữa. Quyết định táo bạo của ông không chỉ giúp giải quyết vấn đề mà còn giữ vững sự hòa bình và lòng tin giữa những người dân trong vương quốc.