Khôn Ngoan Của Solomon - Chương 3
Chương 3: Sự Khôn Ngoan Được Tỏ Rõ
Tin tức về quyết định táo bạo và sự khôn ngoan của Vua Solomon trong việc giải quyết tranh chấp giữa các thương gia nhanh chóng lan rộng khắp Israel và các vương quốc lân cận. Người dân ngày càng tôn kính và ngưỡng mộ Solomon, và họ thường xuyên đến tìm ông để xin lời khuyên hoặc giải quyết những vấn đề phức tạp trong cuộc sống.
Một ngày nọ, một vụ kiện đặc biệt được đưa ra trước ngai vàng của Solomon. Hai người đàn ông, đều là nông dân, đến gặp nhà vua. Họ tranh chấp về quyền sở hữu của một cánh đồng nằm giữa hai mảnh đất của họ. Người đàn ông thứ nhất, với dáng vẻ mạnh mẽ và tự tin, bước lên trước:
Nông dân thứ nhất: “Thưa Đức Vua, cánh đồng này thuộc về tôi. Tôi đã canh tác trên đó từ khi tôi còn nhỏ, và nó đã nuôi sống gia đình tôi trong nhiều năm. Người đàn ông kia chỉ mới đến đây, và giờ ông ta muốn chiếm đoạt nó.”
Người đàn ông thứ hai, trông hiền lành và điềm đạm, cũng bước lên và bày tỏ quan điểm của mình:
Nông dân thứ hai: “Thưa Đức Vua, tôi tôn trọng người hàng xóm của mình, nhưng cánh đồng này thực sự thuộc về tổ tiên tôi. Tôi đã tìm thấy các giấy tờ chứng minh quyền sở hữu của gia đình tôi. Tôi không muốn tranh chấp, nhưng tôi cũng không thể để tài sản của mình bị người khác chiếm đoạt.”
Vua Solomon lắng nghe cả hai bên trình bày, suy nghĩ kỹ càng về tình huống phức tạp này. Cánh đồng không chỉ là nguồn sống, mà còn là biểu tượng của gia đình và tổ tiên. Ông biết rằng, bất kỳ quyết định nào cũng có thể gây ra sự bất mãn hoặc thậm chí là xung đột.
Solomon nhìn vào cả hai người đàn ông, sau đó lên tiếng:
Vua Solomon: “Cả hai ngươi đều đưa ra những lý lẽ thuyết phục, và ta không thể dựa vào lời nói của một bên mà đưa ra phán quyết. Tuy nhiên, có một cách để chúng ta biết được ai mới thực sự xứng đáng sở hữu cánh đồng này.”
Hai người đàn ông nhìn nhau với sự ngạc nhiên, trong khi Solomon tiếp tục:
Vua Solomon: “Ta sẽ ra lệnh cày cánh đồng thành hai nửa bằng nhau, chia đều cho cả hai người. Mỗi người sẽ nhận một nửa đất và có thể canh tác trên phần đất của mình.”
Người nông dân thứ nhất nghe thấy vậy liền gật đầu đồng ý:
Nông dân thứ nhất: “Đó là một quyết định công bằng, thưa Đức Vua. Tôi sẽ chấp nhận phần đất của mình.”
Nhưng người nông dân thứ hai thì im lặng, đôi mắt ông rực lên một nỗi buồn sâu thẳm. Ông lắc đầu, và sau đó cúi xuống, giọng nói đầy cảm xúc:
Nông dân thứ hai: “Thưa Đức Vua, tôi không thể chấp nhận điều đó. Cánh đồng này đã thuộc về gia đình tôi trong nhiều thế hệ. Nếu phải chia đôi, nó sẽ mất đi giá trị thiêng liêng đối với tôi. Tôi thà để người hàng xóm này có cả cánh đồng, còn hơn thấy nó bị chia cắt.”
Solomon mỉm cười, hài lòng với câu trả lời của người nông dân thứ hai. Ông nhận ra rằng, người đàn ông này không chỉ quan tâm đến giá trị vật chất của cánh đồng mà còn là giá trị tinh thần mà nó mang lại.
Solomon ra lệnh cho người lính:
Vua Solomon: “Hãy dừng lại! Người nông dân thứ hai này đã thể hiện lòng tôn trọng đối với tổ tiên và đất đai của mình. Điều đó chứng tỏ rằng ông ta là chủ sở hữu thực sự của cánh đồng này. Hãy trao lại cánh đồng cho ông ấy.”
Người nông dân thứ nhất không thể ngờ rằng sự khôn ngoan của Vua Solomon lại tinh tế đến vậy. Anh ta cúi đầu chấp nhận phán quyết và rời khỏi cung điện. Người nông dân thứ hai quỳ xuống trước Solomon, đôi mắt đầy lòng biết ơn:
Nông dân thứ hai: “Thưa Đức Vua, ngài thật sự là một người khôn ngoan và công bằng. Cảm ơn ngài đã giúp tôi giữ gìn tài sản của tổ tiên.”
Solomon đáp lại bằng một nụ cười hiền hậu:
Vua Solomon: “Lòng trung thành và tôn trọng đối với tổ tiên là điều quý giá nhất mà ngươi có. Hãy trân trọng cánh đồng này và tiếp tục truyền lại giá trị của nó cho thế hệ sau.”
Khi người nông dân rời đi, Vua Solomon ngồi lại trên ngai vàng, cảm thấy hài lòng với sự khôn ngoan mà ông đã áp dụng. Một lần nữa, ông đã chứng tỏ rằng trí tuệ không chỉ là khả năng phân xử mà còn là sự thấu hiểu và tôn trọng những giá trị sâu sắc trong cuộc sống.