Khôn Ngoan Của Solomon - Chương 4
Chương 4: Danh Tiếng Của Solomon Lan Xa
Sau khi giải quyết thành công vụ tranh chấp giữa hai người nông dân, danh tiếng về sự khôn ngoan và công bằng của Vua Solomon không chỉ lan rộng trong vương quốc Israel mà còn vượt xa biên giới, đến tận những vương quốc xa xôi. Những vị vua, hoàng hậu, và cả những nhà hiền triết từ khắp nơi đều muốn gặp ông, học hỏi từ trí tuệ của vị vua nổi tiếng này.
Một ngày nọ, Vua Solomon nhận được một lá thư từ nữ hoàng Sheba, một vị nữ vương cai trị một vùng đất xa xôi và giàu có ở phương nam. Trong thư, bà bày tỏ sự ngưỡng mộ trước danh tiếng của Solomon và mong muốn được gặp ông để thử thách trí tuệ của ông bằng những câu đố hóc búa.
Nữ hoàng Sheba viết:
Nữ hoàng Sheba: “Thưa Đức Vua Solomon, tôi đã nghe nhiều về sự khôn ngoan của ngài và mong muốn được kiểm chứng điều đó. Tôi sẽ đến thăm ngài với một đoàn tùy tùng và mang theo những câu đố khó để thử thách trí tuệ của ngài. Nếu ngài có thể giải đáp được, tôi sẽ dâng tặng ngài những món quà quý giá nhất từ vương quốc của tôi.”
Solomon mỉm cười khi đọc lá thư. Ông không chỉ hào hứng với thử thách sắp tới mà còn tò mò muốn gặp nữ hoàng Sheba, người được đồn đại là vô cùng thông minh và sắc sảo. Ông viết thư hồi đáp, mời bà đến Jerusalem với lòng hiếu khách và sẵn sàng đối diện với những thử thách mà bà mang đến.
Chẳng bao lâu sau, nữ hoàng Sheba cùng đoàn tùy tùng của mình đến Jerusalem. Họ mang theo vô số những báu vật quý giá: vàng, đá quý, gia vị hiếm có và nhiều hơn thế nữa. Khi bước vào cung điện, nữ hoàng Sheba đã bị ấn tượng bởi vẻ lộng lẫy và tráng lệ của nơi đây, nhưng bà vẫn giữ cho mình một sự tự tin lạnh lùng khi đối mặt với Vua Solomon.
Nữ hoàng Sheba bước tới trước ngai vàng, cúi chào và bắt đầu thử thách trí tuệ của Solomon:
Nữ hoàng Sheba: “Thưa Đức Vua, tôi đã chuẩn bị những câu đố mà tôi tin là sẽ thử thách được trí tuệ của ngài. Hãy lắng nghe và giải đáp chúng nếu ngài có thể.”
Solomon gật đầu, mỉm cười:
Vua Solomon: “Hãy nói đi, nữ hoàng Sheba. Ta sẵn sàng lắng nghe và trả lời những câu đố của bà.”
Nữ hoàng Sheba bắt đầu với câu đố đầu tiên:
Nữ hoàng Sheba: “Cái gì đi trên bốn chân vào buổi sáng, trên hai chân vào buổi trưa, và trên ba chân vào buổi tối?”
Solomon nhẹ nhàng trả lời, không chút lưỡng lự:
Vua Solomon: “Đó là con người. Khi còn nhỏ, ta bò bằng bốn chân. Khi trưởng thành, ta đi bằng hai chân. Và khi về già, ta cần một cây gậy để chống đỡ, như thể ta đi bằng ba chân.”
Nữ hoàng Sheba gật đầu, ấn tượng với sự nhanh nhạy của Solomon, nhưng bà vẫn còn nhiều câu đố khác. Bà tiếp tục:
Nữ hoàng Sheba: “Cái gì có thể bay mà không có cánh, có thể khóc mà không có mắt?”
Solomon đáp lại ngay lập tức:
Vua Solomon: “Đó là đám mây. Nó bay trên trời mà không cần cánh, và khi nó khóc, những giọt nước mắt của nó là mưa rơi xuống đất.”
Nữ hoàng Sheba lại gật đầu, nhưng lần này bà nở một nụ cười nhẹ, cảm thấy thách thức thực sự đang đến. Bà đưa ra câu đố cuối cùng, một câu đố khó hơn tất cả:
Nữ hoàng Sheba: “Cái gì càng chia sẻ thì càng lớn, nhưng nếu giữ riêng mình thì sẽ mất dần?”
Solomon suy nghĩ trong giây lát, đôi mắt ông sáng lên khi nhận ra câu trả lời:
Vua Solomon: “Đó là tình yêu và tri thức. Khi ta chia sẻ tình yêu và tri thức với người khác, chúng sẽ lan tỏa và lớn mạnh. Nhưng nếu ta giữ chúng riêng cho mình, chúng sẽ dần mất đi sức mạnh và ý nghĩa.”
Nữ hoàng Sheba ngạc nhiên trước sự thông minh và thấu hiểu sâu sắc của Solomon. Bà cúi đầu thán phục:
Nữ hoàng Sheba: “Thưa Đức Vua, ngài thật sự là một người khôn ngoan và thông thái. Tôi đã kiểm chứng và thấy rằng những lời ca ngợi về ngài không hề quá lời. Tôi xin kính tặng ngài những món quà quý giá từ vương quốc của tôi, như một biểu hiện của sự tôn kính và ngưỡng mộ.”
Solomon mỉm cười và đáp lại:
Vua Solomon: “Cảm ơn nữ hoàng Sheba. Nhưng điều quý giá nhất ta nhận được hôm nay không phải là những món quà, mà là sự gặp gỡ và giao lưu trí tuệ với bà. Hãy để tình hữu