Khôn Ngoan Của Solomon - Chương 5
Chương 5: Bài Học Từ Solomon
Sau cuộc gặp gỡ đầy thú vị với nữ hoàng Sheba, danh tiếng của Vua Solomon càng lan rộng khắp các vùng đất xa xôi. Câu chuyện về trí tuệ của ông được kể lại qua nhiều thế hệ, trở thành huyền thoại trong lòng người dân Israel và cả những vùng đất khác.
Một ngày nọ, khi Vua Solomon đang ngồi trong cung điện, một nhóm học giả trẻ từ các vùng đất khác nhau đến gặp ông. Họ đều là những người khao khát học hỏi và mong muốn được nghe lời dạy từ vị vua nổi tiếng này. Solomon đón tiếp họ bằng lòng hiếu khách và mời họ vào thư viện rộng lớn của mình, nơi lưu giữ vô số sách vở, văn bản cổ và những tri thức quý giá.
Khi họ đã yên vị, một trong số các học giả lên tiếng, ánh mắt anh ta sáng lên với sự ngưỡng mộ:
Học giả trẻ: “Thưa Đức Vua Solomon, chúng tôi đã đi qua những chặng đường dài để đến gặp ngài. Chúng tôi không chỉ muốn nghe về những câu chuyện về trí tuệ của ngài, mà còn muốn hiểu sâu hơn về cách ngài suy nghĩ, cách ngài đưa ra những quyết định công bằng và khôn ngoan. Ngài có thể chia sẻ với chúng tôi bài học lớn nhất mà ngài đã rút ra trong suốt cuộc đời mình không?”
Solomon mỉm cười trước sự nhiệt huyết của những người trẻ. Ông biết rằng, truyền đạt trí tuệ không chỉ nằm ở những lời khuyên cụ thể mà còn ở việc giúp người khác nhận ra giá trị của sự suy nghĩ sâu sắc và thấu hiểu cuộc sống.
Vua Solomon: “Các ngươi đã đi một chặng đường dài, và ta rất vui khi được chia sẻ với các ngươi. Trong suốt thời gian ta trị vì, ta đã gặp nhiều người, từ những người nghèo khó đến những vị vua quyền lực, từ những người trung thực đến những kẻ gian dối. Ta đã học được rằng trí tuệ thật sự không chỉ đến từ việc đọc sách hay nghe lời khuyên từ người khác, mà còn từ việc hiểu và thấu cảm với những người xung quanh.”
Solomon đứng dậy, đi lại trong phòng, đôi mắt ông lấp lánh khi nhìn vào những học giả trẻ đầy khao khát:
Vua Solomon: “Ta sẽ kể cho các ngươi nghe một câu chuyện. Ngày xưa, có một người nghèo khó đến gặp ta, ông ta không có gì để ăn và không có nơi để ở. Ông ta xin ta một chút thức ăn để sống qua ngày. Ta đã ra lệnh cho người hầu mang thức ăn đến cho ông, nhưng ta cũng quyết định hỏi ông một câu hỏi.”
Các học giả trẻ chăm chú lắng nghe, mắt họ không rời khỏi vị vua.
Vua Solomon: “Ta hỏi ông ấy: ‘Ngươi có gì để đổi lấy bữa ăn này?’ Người đàn ông nghèo khó đó trả lời: ‘Tôi không có gì ngoài lời cảm ơn chân thành của mình.’ Và ta đã nhận ra rằng, trí tuệ thật sự không phải là những gì ta có thể nhận được, mà là những gì ta có thể cho đi. Ta đã học được rằng, lòng nhân ái và sự thấu hiểu là những phẩm chất quý giá nhất mà một người có thể sở hữu.”
Solomon dừng lại, nhìn sâu vào mắt từng học giả trẻ:
Vua Solomon: “Các ngươi có thể học hỏi từ sách vở, từ những người khác, nhưng điều quan trọng nhất là các ngươi phải biết thấu hiểu và cảm thông với người khác. Hãy dùng trí tuệ của mình để mang lại lợi ích cho cộng đồng, để giúp đỡ những người xung quanh. Đó mới là trí tuệ đích thực.”
Các học giả trẻ cảm thấy xúc động trước những lời dạy của Solomon. Họ nhận ra rằng, trí tuệ không chỉ nằm trong sách vở, mà còn trong những hành động nhỏ bé hàng ngày, trong cách họ đối xử với người khác và trong lòng nhân ái mà họ trao đi.
Một học giả khác lên tiếng, giọng nói đầy cảm kích:
Học giả trẻ thứ hai: “Thưa Đức Vua, những lời ngài vừa nói đã chạm đến trái tim chúng tôi. Chúng tôi đến đây để học hỏi về trí tuệ, nhưng chúng tôi đã nhận ra rằng trí tuệ không chỉ là kiến thức, mà còn là lòng nhân ái và sự thấu hiểu.”
Solomon mỉm cười hiền hậu, cảm thấy hài lòng với sự lĩnh hội của các học giả:
Vua Solomon: “Các ngươi nói đúng. Kiến thức có thể được học hỏi, nhưng trí tuệ đích thực đến từ trái tim. Hãy nhớ điều này khi các ngươi trở về quê hương của mình và truyền đạt lại cho những người khác. Ta tin rằng, với lòng nhân ái và sự thấu hiểu, các ngươi sẽ trở thành những người có trí tuệ thực sự.”
Các học giả trẻ cảm ơn Vua Solomon và rời khỏi cung điện với lòng kính trọng sâu sắc. Họ mang theo không chỉ là những câu chuyện về trí tuệ của vị vua, mà còn là một bài học quý giá về nhân cách và lòng nhân ái.
Vương quốc Israel dưới triều đại của Solomon tiếp tục phát triển thịnh vượng, không chỉ vì sự lãnh đạo khôn ngoan của ông, mà còn vì những giá trị sâu sắc mà ông đã truyền đạt cho người dân của mình và cả những vùng đất xa xôi. Câu chuyện về Solomon không chỉ là về một vị vua thông thái, mà còn là về một con người hiểu rõ giá trị của sự thấu cảm và lòng nhân ái. Trí tuệ của ông tiếp tục lan tỏa, trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều thế hệ sau này.