Khủng Long và Nghề Bác Sĩ - Chương 10
Chương 10: Cuộc Chiến Cuối Cùng
Khi màn đêm buông xuống, thung lũng trở nên yên tĩnh nhưng cũng đầy bí ẩn. Alex và các bạn quyết định di chuyển chậm rãi, không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Họ biết rằng trong bóng tối, nguy hiểm có thể rình rập bất cứ lúc nào.
“Chúng ta phải tìm lối ra khỏi thung lũng này,” Alex nói, ánh mắt quét xung quanh để tìm kiếm dấu hiệu của con đường. “Nhưng hãy cẩn thận.”
Họ bắt đầu đi vào sâu hơn trong rừng, lắng nghe từng âm thanh. Đột nhiên, tiếng gầm lớn lại vang lên từ phía xa, khiến tim Alex thắt lại.
“Nghe có vẻ như con khủng long mẹ vẫn đang tìm kiếm con của nó,” Pip nói, đôi mắt to tròn.
“Chúng ta không thể ở lại đây lâu hơn,” Alex nhấn mạnh. “Chúng ta phải tìm cách ra khỏi thung lũng trước khi nó phát hiện ra chúng ta.”
Khi họ di chuyển, bỗng có một tiếng động lạ phát ra từ bên trái. Alex dừng lại, nghiêng đầu nghe ngóng. Một con khủng long nhỏ đang lẩn trốn trong bụi cây, nhưng con khủng long mẹ vẫn đang ở gần.
“Chúng ta cần giúp nó,” Leo nói, có chút lo lắng. “Nó có thể gặp nguy hiểm.”
“Nhưng làm thế nào? Nếu mẹ nó quay lại…” Alex bắt đầu, nhưng chưa kịp dứt lời thì tiếng gầm gừ vang lên gần hơn.
Con khủng long mẹ đang tiến lại gần hơn, Alex biết rằng họ không còn thời gian.
“Chúng ta cần phải giúp con nhỏ!” Alex quyết định, ánh mắt kiên quyết. “Leo, mày và Dino hãy tạo sự phân tâm, trong khi Pip và tao đưa nó ra.”
“Nhưng sẽ rất nguy hiểm!” Pip phản đối, nhưng nhìn vào ánh mắt quyết tâm của Alex, cô biết rằng họ không thể đứng im.
Họ lập tức hành động. Leo và Dino chạy về phía con khủng long mẹ, tạo ra tiếng động lớn để thu hút sự chú ý của nó.
“Nhanh lên!” Alex nói, kéo con khủng long nhỏ ra khỏi bụi cây. “Chúng ta phải đi!”
Khi con khủng long nhỏ được kéo ra, nó nhìn Alex với ánh mắt đầy lo lắng. Alex dịu dàng vỗ về nó, cố gắng tạo ra sự an toàn.
Tiếng gầm gừ của con khủng long mẹ vang lên dữ dội, nó quay lại, nhìn thấy Leo và Dino.
“Chạy!” Alex hét lên, và họ lao về phía rừng sâu hơn.
Họ chạy thật nhanh, không dám ngoái lại. Mọi thứ xung quanh như đang quay cuồng, chỉ có âm thanh của chân họ và tiếng gầm gừ phía sau.
Khi đến một khoảng trống lớn hơn trong rừng, Alex quay lại, thấy con khủng long mẹ đang đuổi theo.
“Nó đang đến gần!” Pip hét lên, hoảng loạn.
Alex cảm thấy nỗi lo lắng trào dâng, nhưng anh biết rằng họ không thể dừng lại. “Tìm chỗ ẩn nấp!” anh hô to.
Họ tìm thấy một cây cổ thụ lớn, với những cành cây rậm rạp. Họ nhanh chóng chui vào trong, nín thở và giữ im lặng. Tiếng gầm gừ của con khủng long mẹ ngày càng gần, như thể nó đã phát hiện ra họ.
Alex cảm thấy hơi thở của con khủng long qua từng kẽ lá. Từng giây trôi qua như một thế kỷ. Cuối cùng, con khủng long mẹ đi qua, tiếng gầm của nó từ từ xa dần.
“Chúng ta đã an toàn,” Alex thở phào, nhưng không thể nào bỏ qua nỗi lo lắng trong lòng.
“Chúng ta phải tiếp tục tìm lối ra,” anh nói. “Mỗi giây đều quan trọng.”
Khi họ rời khỏi chỗ ẩn nấp, bỗng một tiếng động khác vang lên—lần này không phải từ con khủng long mẹ, mà từ một nhóm khủng long khác.
“Có nhiều khủng long hơn!” Leo kêu lên, ánh mắt sợ hãi.
Alex nhìn quanh, nhận ra rằng họ đã lọt vào giữa một bữa tiệc của những con khủng long khác—những con herbivore đang ăn cỏ. Họ cần phải đi qua nhóm khủng long này để ra khỏi thung lũng.
“Chúng ta có thể đi qua đó,” Alex chỉ vào con đường nhỏ giữa những con khủng long. “Hãy đi từ từ và không gây ra tiếng động.”
Họ từng bước di chuyển, cố gắng tránh làm phiền những con khủng long đang ăn. Nhưng khi họ gần đến giữa, một con khủng long lớn bỗng nhiên quay lại, nhìn chằm chằm vào họ.
“Chạy!” Alex hô to, và cả nhóm lập tức lao về phía cây cối rậm rạp.
Khi họ chạy, Alex cảm thấy sự hồi hộp dâng cao. Họ đã cố gắng vượt qua quá nhiều thử thách và giờ đây lại phải đối mặt với một thử thách mới.
Họ đã tiến xa hơn, nhưng tiếng gầm từ con khủng long lớn vẫn vang vọng trong không gian. Alex biết rằng họ cần tìm một nơi ẩn náu khác.
Cuối cùng, họ phát hiện một cái hang nhỏ gần đó. “Vào trong!” Alex hét lên, và cả nhóm nhanh chóng chui vào.
Họ thở hổn hển trong bóng tối, không biết liệu con khủng long có theo kịp hay không.
“Chúng ta phải giữ im lặng,” Alex nhắc nhở, đôi mắt mở to quan sát xung quanh.
Một lúc sau, khi cảm thấy an toàn hơn, họ quyết định ra ngoài. Alex dẫn đầu, mở cửa hang và nhìn ra.
“Có vẻ như chúng ta đã thoát được,” anh nói, cảm thấy nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, ngay khi họ bước ra, ánh mắt của họ gặp phải một cảnh tượng bất ngờ: cả một bầy khủng long đang đứng trước mặt, nhưng lần này là những con herbivore to lớn, an toàn.
“Chúng ta đã ra khỏi khu vực nguy hiểm,” Pip nói, thở phào nhẹ nhõm.
Alex nhìn quanh, nhận ra rằng bây giờ họ đang ở gần rìa thung lũng. “Chúng ta cần tìm đường trở về,” anh nói. “Có thể sẽ mất thời gian, nhưng chúng ta đã làm được.”
Khi họ bắt đầu đi về phía rìa thung lũng, Alex cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng đầy hy vọng. Họ đã cùng nhau vượt qua nhiều thử thách và giờ đây, họ sắp trở về.
“Cảm ơn các cậu,” anh nói với Leo, Dino và Pip. “Nếu không có các cậu, mình không biết mình sẽ ra sao.”
“Tụi mình là một đội mà!” Leo cười nói, nhìn Alex với ánh mắt trìu mến.
Khi họ tiến dần về phía ánh sáng, Alex biết rằng những trải nghiệm này không chỉ làm họ mạnh mẽ hơn, mà còn gắn kết họ lại thành một gia đình.
Hành trình của họ có thể chưa kết thúc, nhưng Alex đã nhận ra rằng bất kể khó khăn nào, chỉ cần có nhau, họ sẽ luôn vượt qua tất cả.
Cuộc sống trong thời đại khủng long đầy hiểm nguy, nhưng với tình bạn và lòng dũng cảm, họ sẽ luôn tìm được con đường về nhà.