Khủng Long và Nghề Bác Sĩ - Chương 3
Chương 3: Thử Thách Sinh Tồn
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời len lỏi qua các tán cây, đánh thức cả khu rừng. Alex đã thức dậy sớm, ngồi bên cạnh con khủng long nhỏ mà anh đã cứu, đang nghỉ ngơi dưới bóng cây. Dino, bạn đồng hành đáng tin cậy của anh, nằm cạnh, luôn theo sát để bảo vệ.
“Chào buổi sáng, bạn nhỏ,” Alex thì thầm, nhẹ nhàng vỗ về con khủng long bị thương. Nó mở mắt ra, nhìn anh bằng đôi mắt tròn xoe, như muốn cảm ơn.
Sau khi ăn sáng và kiểm tra vết thương của con khủng long, Alex quyết định rằng họ cần phải ra ngoài tìm thức ăn. “Hôm nay, chúng ta sẽ học cách sinh tồn,” anh nói với Dino. “Chúng ta cần tìm kiếm thức ăn và nước uống cho tất cả mọi người.”
Họ bắt đầu cuộc hành trình, đi theo dòng suối nhỏ. Ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu sáng con đường trước mắt. Alex dẫn đầu, nhưng luôn quay lại để đảm bảo rằng con khủng long nhỏ và Dino đều theo kịp.
“Này, Dino,” Alex nói trong lúc đi. “Mày có nhớ lần đầu tiên gặp nhau không? Mày dũng cảm lắm đấy!”
Dino nhẹ nhàng kêu lên như thể đang đồng tình. Alex không khỏi bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô của nó.
Khi họ đi xa hơn vào rừng, Alex bất ngờ nhận thấy một bụi cây với nhiều loại trái cây lạ. “Nhìn kìa! Chúng ta có thể lấy trái cây này!” Anh chỉ vào các quả mọng đỏ tươi và vàng óng.
“Mày nghĩ sao, Dino? Có ăn được không?” Alex hỏi, mắt ánh lên sự háo hức. Dino tiến lại gần, ngửi thử và rồi gật đầu, vẻ mặt lộ rõ sự đồng tình.
Alex quyết định thử một quả mọng đỏ. Sau khi chắc chắn rằng nó không độc, anh cắn vào và cảm nhận vị ngọt lịm lan tỏa. “Ngon quá! Mày cũng thử đi!” Anh đưa quả cho Dino.
Dino rất thận trọng, ngậm một quả và từ từ nhai. Sau vài giây, nó thỏa mãn kêu lên. “Tuyệt vời, phải không?” Alex cười lớn, thấy tinh thần của mọi người dâng cao.
Nhưng niềm vui chưa kéo dài lâu. Đột nhiên, tiếng gầm rú vang lên từ xa, khiến cả hai con khủng long và Alex ngừng lại. Âm thanh càng lúc càng gần, và Alex cảm thấy nỗi lo lắng lan tỏa trong lòng.
“Chúng ta phải đi ngay!” anh nói, giọng nghiêm túc.
Họ vội vàng chạy về phía con suối, nơi có thể giúp họ tìm được chỗ trú ẩn an toàn. Nhưng khi họ đang chạy, Alex chợt nhận ra rằng con khủng long nhỏ đang đi chậm lại, nó đã cố gắng theo kịp nhưng chân vẫn còn yếu.
“Mày ổn không?” Alex lo lắng, quay lại nhìn.
Con khủng long nhỏ rên rỉ, chân vẫn không thể chịu được trọng lượng của nó. “Chết tiệt! Chúng ta không thể để nó lại!” Alex nghĩ.
“Dino! Mày có thể giúp không?” anh kêu lên. Dino đứng gần, và Alex nhanh chóng có ý tưởng. “Chúng ta sẽ phải cõng bạn ấy!”
Dino gật đầu, dường như hiểu ý. Alex và Dino cùng nhau giúp đỡ con khủng long nhỏ lên lưng Dino. Sau khi đã ổn định, Alex lại tiếp tục dẫn đường, lo lắng nhưng cũng đầy quyết tâm.
Khi họ đến gần suối, tiếng gầm rú lại vang lên lần nữa, gần hơn và lớn hơn. Alex quay lại nhìn và thấy một con khủng long bạo chúa, to lớn và hung dữ, đang theo dõi họ.
“Nhanh lên! Chúng ta phải chạy!” Alex hét lên.
Họ lao xuống phía suối, tim đập mạnh trong lồng ngực. Alex biết rằng nếu bị phát hiện, họ sẽ gặp nguy hiểm lớn. Đột nhiên, con khủng long bạo chúa gầm lên và bắt đầu đuổi theo họ.
“Dino, nhanh lên!” Alex quát, dẫn đường qua những bụi cây rậm rạp. Dino chạy nhanh, nhưng con khủng long nhỏ trên lưng nó cũng đang rất khó khăn.
Khi gần đến bờ suối, Alex nhận ra rằng họ cần một kế hoạch. “Chúng ta phải làm cho nó chậm lại!” anh kêu lên.
Alex nhìn xung quanh, rồi chỉ vào một cái cây lớn bên bờ suối. “Chúng ta sẽ phải dẫn nó đến cái cây đó!”
Họ lao về phía cây, nhưng con khủng long bạo chúa vẫn gầm rú phía sau. Khi đến gần, Alex nhanh chóng chạy quanh cây, hy vọng sẽ khiến con khủng long bạo chúa rối loạn.
“Giữ chặt nhé!” anh nói với Dino, vừa chạy vừa liếc nhìn con khủng long khổng lồ đang cố gắng theo họ.
Khi chạy quanh cây, Alex có ý tưởng. “Chúng ta phải dùng cái cây này làm chắn!”
Nhưng con khủng long bạo chúa quá to lớn, không thể nào bị cản lại. Nó va vào cây, tạo ra một âm thanh rùng rợn. Alex cảm thấy hoảng loạn, nhưng rồi anh nhìn thấy một nhánh cây lớn rơi xuống, và quyết định mạo hiểm.
“Dino! Đứng lại!” Alex quát. Anh chạy đến nhánh cây và lấy sức đẩy nó về phía con khủng long bạo chúa. Nhánh cây rơi xuống tạo ra tiếng động lớn, khiến con khủng long ngừng lại trong giây lát.
“Đi nào!” Alex hô to.
Họ tận dụng cơ hội đó để lao xuống dòng suối. Nước chảy mạnh và lạnh buốt, nhưng đó là nơi an toàn nhất lúc này.
Khi họ bơi qua suối, Alex nhìn về phía bờ bên kia và thấy con khủng long bạo chúa đứng đó, gầm gừ tức tối, nhưng không dám bơi theo.
“Chúng ta làm được rồi!” Alex thở phào, ôm chặt lấy Dino và con khủng long nhỏ.
Khi đã ở bên kia suối, họ dừng lại để hồi phục sức lực.
“Tuyệt quá, đúng không?” Alex cười. “Hôm nay thật sự là một ngày dài.”
Dino kêu lên, như thể đồng ý với anh. Con khủng long nhỏ cũng nhẹ nhõm hơn khi cảm thấy an toàn.
“Chúng ta cần nghỉ ngơi và tìm cách chữa lành cho mày,” Alex nói với con khủng long nhỏ. “Hãy tin rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Họ tìm một chỗ trú ẩn an toàn bên bờ suối, nơi có nhiều cây cối bao quanh. Alex ngồi xuống, lấy ra dụng cụ y tế và bắt đầu kiểm tra vết thương của con khủng long nhỏ một lần nữa.
“Mày đã sống sót qua một ngày thật khó khăn,” anh thì thầm, trong khi làm sạch vết thương và băng bó cho nó. “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách.”
Dino nằm bên cạnh, luôn bên cạnh để bảo vệ cả hai người bạn. Trong thế giới khủng long đầy rẫy nguy hiểm này, tình bạn và sự dũng cảm chính là những yếu tố giúp họ tồn tại. Alex nhận ra rằng hành trình này không chỉ là về sự sinh tồn mà còn là về việc xây dựng những mối quan hệ vững chắc.