Khủng Long và Nghề Bác Sĩ - Chương 5
Chương 5: Khám Phá Mới
Buổi sáng hôm sau, khu rừng vẫn đầy âm thanh của các loài động vật. Alex thức dậy sớm, và khi nhìn thấy Leo đang nằm ngủ bên cạnh Dino, anh không khỏi mỉm cười.
“Ngày mới lại bắt đầu!” anh nói với sự phấn khích. “Hôm nay chúng ta sẽ khám phá một nơi mới.”
Leo mở mắt, đôi mắt to tròn nhìn Alex với vẻ ngây thơ. Dino cũng tỉnh dậy, vươn mình và kêu lên như muốn nói: “Chúng ta đã sẵn sàng!”
Sau khi ăn sáng và kiểm tra vết thương của Leo, Alex quyết định hướng đến một khu vực gần đó mà anh đã thấy từ xa—một ngọn đồi cao có vẻ sẽ cho họ cái nhìn tổng quát về khu rừng.
“Đi nào, chúng ta sẽ leo lên ngọn đồi đó!” Alex chỉ tay về phía trước, nơi mà ánh sáng mặt trời đang rọi xuống.
Họ bắt đầu hành trình lên ngọn đồi. Đường đi khá khó khăn với nhiều đá lớn và những cành cây chắn ngang. Alex phải thường xuyên dừng lại để đảm bảo Leo không bị bỏ lại.
“Mày có thể làm được, Leo!” Alex động viên. “Chúng ta chỉ cần một chút nỗ lực nữa thôi.”
Leo gật đầu, cố gắng từng bước một. Dino chạy nhảy bên cạnh, như một người bạn đồng hành tích cực, tạo thêm động lực cho cả hai.
Cuối cùng, họ cũng lên đến đỉnh đồi. Khi đứng trên đỉnh, cảnh vật mở ra trước mắt họ—một khu rừng xanh mướt trải dài vô tận, với những đám mây trắng lững lờ trôi.
“Wow! Thật tuyệt vời!” Alex thốt lên, mắt sáng rực. “Mày nhìn kìa, Leo!”
Leo háo hức nhìn ra xa, đôi mắt đầy sự ngạc nhiên. Dino cũng đứng bên cạnh, hai tay nâng cao như thể đang chào mừng vẻ đẹp của thiên nhiên.
“Chúng ta có thể nhìn thấy dòng suối và cả nơi mà chúng ta đã ẩn náu!” Alex chỉ tay xuống.
Khi đang thưởng thức cảnh đẹp, bỗng nhiên một tiếng gầm rú vang lên từ xa. Alex quay lại, trái tim đập nhanh hơn.
“Lại một con khủng long khác!” anh nói, giọng nghiêm trọng. “Chúng ta cần tìm chỗ trú ẩn ngay.”
Họ vội vàng quay trở lại con đường cũ, nhưng lần này Alex quyết định đi một lối khác để tránh bị phát hiện. Họ chạy dọc theo sườn đồi, không quên giữ khoảng cách với khu vực nguy hiểm.
Khi đã tìm được một bụi cây rậm rạp để ẩn nấp, Alex cúi xuống, thở dốc. “Chúng ta phải bình tĩnh. Đừng để bị phát hiện,” anh nói, nhìn vào mắt Leo và Dino.
Con khủng long gầm rú lại gần hơn, nhưng lần này có vẻ như nó không dừng lại. Alex cảm thấy một chút an tâm.
“Hãy chờ một chút. Khi nào an toàn, chúng ta sẽ đi tiếp,” anh thì thầm.
Sau vài phút căng thẳng, tiếng gầm gừ đã dần xa. Alex từ từ nhô đầu ra khỏi bụi cây, thấy con khủng long lớn đã đi qua.
“Chúng ta ổn rồi,” anh nói với sự nhẹ nhõm.
Khi ra khỏi bụi cây, Alex thấy Leo có vẻ đã khá hơn, vết thương cũng đang hồi phục.
“Mày đã làm rất tốt, Leo!” anh khen ngợi, vỗ về nó. “Chúng ta cần tiếp tục hành trình.”
Họ quyết định hướng về phía một khu vực có nhiều cây ăn quả, nơi mà Alex hy vọng sẽ tìm thấy nguồn thức ăn dồi dào. Khi đi dọc theo con đường nhỏ, họ bắt gặp một cái cây to với những quả chín mọng.
“Nhìn kìa! Đây chính là thứ chúng ta cần!” Alex phấn khích, chạy lại gần cái cây.
Dino và Leo theo sát, háo hức chờ đợi. Alex bắt đầu thu hoạch những quả chín, cho vào túi.
“Chúng ta có thể ăn ở đây một chút rồi tiếp tục!” anh nói, đưa cho Dino một quả.
Dino nhận lấy, nhai ngon lành, trong khi Leo nhìn chằm chằm vào những quả còn lại.
“Mày cũng thử đi, Leo!” Alex nói, đưa cho Leo một quả. Con khủng long nhỏ cẩn thận nhặt lấy và ăn.
Khi họ đang thưởng thức bữa ăn, bỗng một tiếng động lớn vang lên từ phía sau, làm Alex và Dino giật mình. Họ quay lại nhìn, thấy một con khủng long bạo chúa đang tiến gần, đôi mắt chăm chú vào nhóm của họ.
“Lại nữa! Chúng ta phải chạy!” Alex hét lên, vội vã đứng dậy.
Họ lao vào rừng, tim đập nhanh trong lồng ngực. Alex cảm thấy áp lực phải bảo vệ Leo và Dino trong khi trốn khỏi con khủng long to lớn đang đuổi theo.
“Nhanh lên! Chạy về hướng suối!” anh la lớn, chỉ dẫn đường.
Leo và Dino bám sát theo, nhưng Leo vẫn còn yếu và đi chậm hơn. Alex cảm thấy lo lắng khi thấy con khủng long bạo chúa đang gần dần.
“Chúng ta không thể bỏ lại Leo!” anh nghĩ, quyết định quay lại để giúp đỡ.
“Leo, cố lên! Bám sát mày!” Alex kêu lên, quay lại đỡ Leo. Anh không thể để bạn nhỏ này rơi vào tay của con khủng long bạo chúa.
Họ chạy, từng bước một, nhưng Alex vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn. “Đừng dừng lại!” anh động viên, trong khi nhìn thấy con khủng long bạo chúa đã đuổi kịp.
Tình huống trở nên căng thẳng hơn. Alex biết họ phải tìm một nơi ẩn nấp.
“Ở phía trước! Đó là một cái hang!” anh chỉ tay, nhanh chóng dẫn đường.
Họ lao vào cái hang, ẩn nấp phía sau những tảng đá lớn. Con khủng long bạo chúa đến gần, nhưng dừng lại khi không thấy dấu hiệu của họ.
“Cố gắng giữ yên lặng!” Alex thì thầm, tim đập mạnh trong lồng ngực.
Con khủng long gầm gừ một lúc lâu rồi cuối cùng rời đi. Alex thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Leo và Dino.
“Chúng ta an toàn rồi,” anh nói, nhưng lòng vẫn chưa yên.
Leo thở hổn hển, còn Dino thì nằm xuống, nhưng ánh mắt của nó vẫn đầy cảnh giác.
“Chúng ta cần phải tìm cách sống trong thế giới này, và điều đầu tiên là phải biết phòng tránh những nguy hiểm.” Alex suy nghĩ.
Khi bình tĩnh lại, anh nhận ra rằng việc sống sót không chỉ là về việc chạy trốn khỏi nguy hiểm mà còn là việc tạo ra những mối liên kết, hỗ trợ lẫn nhau trong mỗi thử thách.
“Cảm ơn hai bạn đã luôn bên cạnh,” Alex nói với sự chân thành. “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.”
Và như thế, ba người bạn khác loài, cùng nhau trải qua những thử thách cam go, đã hình thành một mối liên kết mạnh mẽ, sẵn sàng đối mặt với những điều bất ngờ đang chờ đợi phía trước.