Kỳ Án Của Cô Gái Mất Tích - Chương 2
Chương 2: Manh mối từ bức thư
Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Bao Chửng và Tiểu Long đã có mặt tại phủ Khai Phong, nơi ánh sáng ban mai len lỏi qua các ô cửa sổ, chiếu rọi vào gian phòng làm việc rộng lớn. Trên bàn là bức thư bí ẩn mà họ vừa thu được từ Lý gia.
Bao Chửng ngồi trên ghế, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào tờ giấy trước mặt. Ông suy tư: “Tiểu Long, ngươi có cảm thấy điều gì kỳ lạ từ bức thư này không?”
Tiểu Long đứng bên cạnh, lắc đầu: “Thưa đại nhân, tôi đã xem xét kỹ lưỡng nhưng không tìm thấy dấu hiệu gì đặc biệt. Tuy nhiên, nội dung bức thư dường như ám chỉ một địa điểm cụ thể. ‘Khi mưa tạnh, con đường sẽ hiện ra. Hãy tìm đến nơi mà ngọn gió đổi chiều.'”
Bao Chửng khẽ gật đầu, bàn tay ông lướt nhẹ qua bức thư, như muốn cảm nhận từng chữ viết trên đó. “Ta cũng nghĩ như vậy. Có thể đây là một manh mối quan trọng dẫn chúng ta đến nơi mà Lý Ngọc Hân đã đi. Nhưng ngọn gió đổi chiều là gì, và nơi nào sẽ hiện ra khi mưa tạnh?”
Tiểu Long nhìn ra cửa sổ, nơi những giọt mưa vẫn còn vương lại trên các phiến lá, phản chiếu ánh sáng mờ ảo của bình minh. Anh suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Đại nhân, tôi nhớ ra một điều. Trong thành Khai Phong có một nơi gọi là ‘Hẻm Gió’, nơi đó nổi tiếng vì thường có những cơn gió xoáy mạnh vào mùa này. Người dân trong vùng thường nói rằng ngọn gió ở đó không bao giờ theo một hướng cố định, luôn đổi chiều.”
Bao Chửng ngồi thẳng người dậy, ánh mắt sáng lên: “Hẻm Gió… Có thể chính là nơi đó! Chúng ta cần phải điều tra ngay lập tức.”
Tiểu Long lập tức tuân lệnh, nhanh chóng chuẩn bị ngựa để cùng Bao Chửng tới Hẻm Gió. Con đường dẫn đến hẻm này khá hẻo lánh, nằm ở ngoại vi thành Khai Phong, nơi ít người qua lại. Càng tiến sâu vào, con đường càng trở nên gồ ghề và khó đi hơn, cây cối rậm rạp hai bên như che khuất ánh sáng mặt trời.
Khi họ đến nơi, Tiểu Long chỉ tay về phía một con đường nhỏ, chìm trong bóng tối của những hàng cây cao: “Thưa đại nhân, đây chính là Hẻm Gió.”
Bao Chửng gật đầu, rồi ra hiệu cho Tiểu Long đi trước dò đường. Tiếng gió rít qua những cành cây, tạo thành âm thanh như tiếng thì thầm trong bóng tối. Cả hai bước chậm rãi, cảnh giác nhìn quanh. Bất chợt, Tiểu Long dừng lại, hạ giọng nói: “Đại nhân, hãy nhìn kìa.”
Bao Chửng tiến lên vài bước, thấy trên mặt đất là những dấu chân mờ mờ, dường như ai đó vừa đi qua đây không lâu. “Có thể là dấu chân của Lý Ngọc Hân,” ông thì thầm, “Nhưng chúng ta phải cẩn thận, không được để lại bất cứ dấu vết nào có thể cảnh báo kẻ thù.”
Cả hai tiếp tục theo dấu chân, con đường càng lúc càng hẹp và quanh co. Đột nhiên, Tiểu Long phát hiện một chiếc khăn tay nhỏ vướng vào bụi cỏ ven đường. Anh nhặt nó lên, đưa cho Bao Chửng. “Đại nhân, có lẽ đây là của cô Ngọc Hân.”
Bao Chửng cầm chiếc khăn, đôi mắt sáng lên khi nhận ra một ký hiệu thêu tinh tế trên đó, chính là biểu tượng của Lý gia. “Không sai, đây chính là khăn tay của Lý Ngọc Hân. Con bé đã ở đây, nhưng tại sao lại để khăn rơi? Có thể nó muốn để lại dấu vết để chúng ta tìm thấy.”
Tiểu Long gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi con đường trước mặt: “Chúng ta phải nhanh chóng đi tiếp, có lẽ Ngọc Hân đang gặp nguy hiểm.”
Càng đi sâu vào hẻm, không khí càng trở nên lạnh lẽo, âm u. Tiếng gió rít mạnh hơn, như muốn cuốn phăng mọi thứ trong tầm mắt. Bỗng, cả hai dừng lại trước một ngã rẽ, nơi một con đường nhỏ dẫn xuống một khu rừng rậm rạp.
“Đây có thể là nơi mà bức thư đã ám chỉ,” Bao Chửng nói, giọng đầy nghiêm túc. “Chúng ta phải đi tiếp, nhưng hãy cẩn thận, Tiểu Long. Kẻ thù có thể đang ẩn nấp đâu đó quanh đây.”
Tiểu Long gật đầu, tay đặt sẵn trên chuôi kiếm, sẵn sàng đối phó với bất kỳ tình huống nào. Họ chậm rãi tiến vào khu rừng, nơi ánh sáng trở nên mờ mịt và không khí đặc quánh, nặng nề. Cây cối um tùm che kín bầu trời, chỉ để lại những tia sáng nhỏ bé lọt qua kẽ lá.
Đi thêm một đoạn nữa, họ phát hiện ra một căn nhà nhỏ nằm sâu trong rừng, xung quanh bị che phủ bởi cây cối và dây leo, gần như không thể nhìn thấy nếu không để ý kỹ.
“Đại nhân, có vẻ như chúng ta đã tìm thấy nơi này rồi,” Tiểu Long nói, mắt nhìn chằm chằm vào căn nhà. “Nhưng có gì đó không ổn, nơi này có vẻ bị bỏ hoang, nhưng lại có dấu hiệu người từng ở đây.”
Bao Chửng chăm chú quan sát căn nhà, rồi ra lệnh: “Chúng ta phải vào kiểm tra. Hãy cẩn thận, Tiểu Long.”
Cả hai từ từ tiến đến gần căn nhà, mỗi bước chân đều đầy thận trọng. Khi đến gần cửa, Bao Chửng dừng lại, nghe ngóng âm thanh bên trong. Tuy nhiên, mọi thứ vẫn im lặng đến kỳ lạ.
Bao Chửng khẽ đẩy cánh cửa gỗ cũ kĩ, nó phát ra tiếng kẽo kẹt đầy âm u. Bên trong căn nhà nhỏ tối om, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt lọt qua cửa sổ bụi bặm. Căn phòng trống rỗng, không có dấu hiệu của ai đang ở đây.
Nhưng Tiểu Long nhanh chóng phát hiện ra một điều khác thường. Trên nền đất là những dấu vết của cuộc vật lộn, và một sợi dây thừng cắt đứt nằm lăn lóc gần đó.
“Đại nhân, có vẻ như ở đây đã xảy ra một cuộc xô xát. Có lẽ Ngọc Hân đã bị bắt giữ tại đây,” Tiểu Long nói, tay anh nắm chặt lấy chuôi kiếm, chuẩn bị cho mọi tình huống.
Bao Chửng gật đầu, ánh mắt sắc lạnh. “Chúng ta đã đến đúng nơi. Nhưng rõ ràng là kẻ thù đã dẫn trước chúng ta một bước. Phải có cách nào đó để tìm ra họ. Tiểu Long, hãy tìm kỹ trong căn nhà này, có thể có manh mối nào đó bị bỏ lại.”
Tiểu Long bắt đầu lục soát căn nhà, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Trong khi đó, Bao Chửng tiếp tục quan sát những dấu vết trên nền đất, đầu óc ông không ngừng suy nghĩ về những gì có thể đã xảy ra tại đây. Mọi thứ đều chỉ ra rằng Ngọc Hân đã bị bắt giữ, nhưng bởi ai và vì lý do gì?
Đột nhiên, Tiểu Long tìm thấy một mảnh giấy nhỏ bị nhét dưới đống củi khô ở góc nhà. Anh vội vàng mang đến cho Bao Chửng.
“Đại nhân, nhìn xem! Có thể đây là manh mối chúng ta cần!” Tiểu Long nói, giọng anh đầy hy vọng.
Bao Chửng cầm lấy mảnh giấy, mở ra và đọc. Nội dung bên trong là một chuỗi ký tự kỳ lạ và một địa chỉ không rõ ràng, dường như là một lời nhắn từ kẻ bắt cóc.
“Đây là một thông điệp ngầm,” Bao Chửng nói, mắt sáng lên khi hiểu ra. “Kẻ bắt cóc muốn đưa chúng ta đến một nơi khác. Chúng ta không còn nhiều thời gian, Tiểu Long. Hãy nhanh chóng điều tra thêm về địa chỉ này và tìm cách giải cứu Ngọc Hân trước khi quá muộn.”
Tiểu Long gật đầu, ánh mắt quyết tâm. “Vâng, thưa đại nhân. Chúng ta sẽ không để kẻ thù thoát được!”
Với mảnh giấy trong tay, cả hai nhanh chóng rời khỏi căn nhà, hướng về một cuộc điều tra mới đầy hiểm nguy. Nhưng với quyết tâm và trí tuệ của mình, Bao Chửng và Tiểu Long sẽ làm mọi thứ có thể để cứu lấy cô gái trẻ và đưa kẻ phạm tội ra ánh sáng.