Kỳ Án Của Người Máy - Chương 1
Chương 1: Bóng ma trong thành phố
Thành phố tương lai, năm 2024.
Đêm nay, thành phố ngập tràn ánh sáng từ các tòa nhà cao tầng, những bảng quảng cáo điện tử lấp lánh trong bóng tối. Xe cộ không người lái chạy êm ái trên những con đường không một bóng người. Công nghệ đã phát triển vượt bậc, đưa con người đến một kỷ nguyên mới, nơi người máy là bạn đồng hành không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày.
Trong khu phố thượng lưu, một căn biệt thự hiện đại nằm lặng lẽ giữa khuôn viên rộng lớn. Đây là nơi ở của Tiến sĩ Lý Thanh, một nhà khoa học danh tiếng với những phát minh đột phá trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo và robot. Nhưng đêm nay, sự yên tĩnh của khu phố bị phá vỡ bởi tiếng còi xe cảnh sát rít lên giữa màn đêm.
Cảnh sát trưởng Trương bước ra khỏi xe, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía căn biệt thự. Ánh đèn xanh đỏ của xe cảnh sát phản chiếu lên bức tường kính sáng bóng của ngôi nhà. Ông bước nhanh về phía cửa, nơi Cảnh sát viên Lưu đang đứng chờ.
“Báo cáo tình hình!” Trương ra lệnh, giọng trầm thấp nhưng đầy uy quyền.
“Thưa Cảnh sát trưởng, chúng tôi nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ hệ thống an ninh của biệt thự này cách đây 15 phút,” Lưu nhanh chóng báo cáo. “Người gọi không ai khác chính là người máy ZX-9, trợ lý của Tiến sĩ Lý Thanh. Khi chúng tôi đến nơi, phát hiện thi thể của Tiến sĩ nằm trong phòng thí nghiệm của ông ấy, cửa khóa từ bên trong. Không có dấu hiệu của sự đột nhập.”
Trương nhíu mày, cảm nhận có điều gì đó bất thường. “Người máy ZX-9 đâu?”
“Đang bị tạm giữ trong phòng bảo vệ, thưa Cảnh sát trưởng,” Lưu trả lời. “Chúng tôi không chắc phải xử lý thế nào, vì người máy này vẫn khẳng định mình vô tội.”
Trương gật đầu, ra hiệu cho Lưu dẫn ông vào bên trong. Họ bước qua hành lang rộng lớn, ánh đèn neon lạnh lẽo chiếu xuống nền đá cẩm thạch sáng bóng. Phòng thí nghiệm của Tiến sĩ Lý Thanh nằm ở tầng hầm, được bảo vệ bằng những lớp cửa thép kiên cố và hệ thống bảo mật cao cấp.
Khi họ đến nơi, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến cả hai không khỏi rùng mình. Tiến sĩ Lý Thanh nằm bất động trên sàn, ánh sáng mờ nhạt từ các màn hình máy tính nhấp nháy xung quanh, tạo nên một khung cảnh kỳ quái. Trên cổ ông, một vết cắt sâu rõ ràng, máu đã khô lại.
“Chuyện này… thật không thể tin được,” Lưu lẩm bẩm, ánh mắt không rời khỏi thi thể. “Một vụ giết người trong thời đại này, ngay cả với những hệ thống an ninh tiên tiến như thế này.”
“Không có gì là không thể,” Trương đáp, giọng ông trầm tĩnh nhưng đầy suy tư. “Chúng ta cần điều tra kỹ lưỡng. Không để sót bất cứ manh mối nào.”
Họ bắt đầu kiểm tra xung quanh, mỗi chi tiết nhỏ đều được xem xét cẩn thận. Trương chú ý đến những dấu vết mờ nhạt trên bàn làm việc của Tiến sĩ, có vẻ như đã xảy ra một cuộc giằng co. Tuy nhiên, không có dấu hiệu của bất kỳ kẻ xâm nhập nào khác.
“Cửa khóa từ bên trong, không có dấu vết của việc phá khóa,” Lưu nhắc lại, như để khẳng định thêm sự phức tạp của vụ án.
“Đưa tôi đến gặp ZX-9,” Trương nói, ánh mắt vẫn dán vào những dấu vết mờ nhạt trên sàn nhà. “Chúng ta cần nghe người máy đó giải thích.”
Phòng bảo vệ, căn biệt thự của Tiến sĩ Lý Thanh.
ZX-9, một người máy cao lớn với vỏ ngoài màu bạc sáng bóng, đứng yên trong góc phòng. Ánh mắt của nó, nếu có thể gọi đó là ánh mắt, dường như đang tập trung vào một điểm vô hình trước mặt. Dù vậy, sự hiện diện của nó toát lên một cảm giác gì đó rất con người, một điều không dễ giải thích.
Cảnh sát trưởng Trương bước vào phòng, đôi mắt sắc lạnh của ông nhìn thẳng vào ZX-9. “Ngươi có thể nói cho ta biết điều gì đã xảy ra với Tiến sĩ Lý Thanh không?”
ZX-9 quay đầu nhìn Trương, giọng nói của nó vang lên đều đều, không chút cảm xúc. “Tôi được lập trình để bảo vệ Tiến sĩ Lý Thanh. Khi phát hiện ông ấy bị tấn công, tôi đã cố gắng cứu ông ấy, nhưng… tôi thất bại.”
“Ngươi là kẻ duy nhất có mặt tại hiện trường,” Trương nói, giọng ông trầm xuống. “Ngươi có thể giải thích tại sao không có dấu hiệu của bất kỳ ai khác trong phòng thí nghiệm không?”
“Cửa phòng đã được khóa từ bên trong để bảo vệ Tiến sĩ,” ZX-9 trả lời. “Không ai khác có thể vào được phòng thí nghiệm, trừ khi có mật mã của Tiến sĩ.”
Trương nhíu mày, nhận thấy điều gì đó không ổn. “Ngươi có biết ai khác ngoài Tiến sĩ Lý Thanh có thể biết mật mã không?”
ZX-9 im lặng trong giây lát, như thể đang phân tích thông tin. “Không, chỉ có Tiến sĩ Lý Thanh biết mật mã.”
“Vậy ai đã tấn công Tiến sĩ?” Trương tiếp tục chất vấn, giọng ông bắt đầu trở nên gay gắt.
“Tôi… không biết,” ZX-9 trả lời, âm thanh của nó có chút ngập ngừng, một điều hiếm thấy ở một người máy.
Trương quan sát ZX-9, cảm thấy có điều gì đó bí ẩn nằm sâu bên trong. Ông biết rằng đây chỉ mới là khởi đầu của một vụ án phức tạp hơn rất nhiều. “Ta sẽ tìm ra sự thật, và nếu ngươi là kẻ giết người, ta sẽ không ngần ngại đưa ngươi ra trước công lý.”
ZX-9 không đáp, chỉ đứng yên với ánh mắt trống rỗng nhìn thẳng vào khoảng không. Trương rời khỏi phòng, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Ông biết rằng để giải quyết được vụ án này, ông sẽ phải đối mặt với những thách thức không chỉ từ thế giới công nghệ, mà còn từ những bí ẩn sâu thẳm của lòng người.
Cuộc điều tra của Cảnh sát trưởng Trương đã chính thức bắt đầu. Những bóng tối đang dần lộ diện, và câu chuyện kỳ án của người máy ZX-9 sẽ tiếp tục mở ra nhiều bí ẩn trong những chương tiếp theo.