Kỳ Án Của Người Máy - Chương 2
Chương 2: Bao Thanh Thiên xuất hiện
Buổi sáng hôm sau tại trụ sở cảnh sát thành phố.
Cảnh sát trưởng Trương ngồi trong văn phòng, đôi mắt mệt mỏi của ông dán vào màn hình trước mặt, nơi hiện ra những hình ảnh và dữ liệu từ hiện trường vụ án. Ông đã dành cả đêm để nghiên cứu mọi thông tin liên quan đến cái chết của Tiến sĩ Lý Thanh, nhưng càng tìm hiểu, ông càng cảm thấy vụ án này không hề đơn giản.
Khi Trương đang chìm trong dòng suy nghĩ, cánh cửa văn phòng bất ngờ mở ra. Công Tôn Sách – một người đàn ông trẻ trung, với đôi mắt sáng và sắc bén, bước vào. Anh là một chuyên gia công nghệ, đồng thời cũng là trợ lý đắc lực của Bao Thanh Thiên.
“Cảnh sát trưởng Trương,” Công Tôn Sách chào hỏi, giọng anh trầm ấm nhưng đầy nghiêm túc. “Chúng tôi đã nhận được thông tin về vụ án này. Bao đại nhân sẽ đến trong ít phút nữa.”
Trương ngẩng đầu lên, thoáng ngạc nhiên. “Bao đại nhân đã trở lại thành phố rồi sao? Ông ấy đang bận điều tra một vụ án khác ở phía nam.”
Công Tôn Sách mỉm cười nhẹ nhàng. “Bao đại nhân đã kết thúc vụ án đó sớm hơn dự kiến. Khi nghe về vụ án của Tiến sĩ Lý Thanh, ông ấy đã quyết định đến ngay lập tức. Đây là một vụ án đặc biệt, và Bao đại nhân tin rằng chỉ có ông ấy mới có thể giải quyết nó.”
Đúng lúc đó, tiếng bước chân vững chãi vang lên ngoài hành lang, theo sau là một giọng nói mạnh mẽ nhưng điềm tĩnh. “Cảnh sát trưởng Trương, ta đã trở lại.”
Bao Thanh Thiên bước vào văn phòng, dáng người cao lớn của ông khiến không gian như nhỏ lại. Ông mặc một bộ trang phục đen giản dị, nhưng đôi mắt tinh tường của ông sáng lên một sức mạnh không thể phủ nhận.
“Cảnh sát trưởng Trương,” Bao Thanh Thiên nói, giọng nói của ông đầy sự tôn trọng và uy quyền. “Ta nghe nói về vụ án của Tiến sĩ Lý Thanh. Hãy kể cho ta nghe mọi thứ mà ngươi đã biết.”
Trương đứng dậy, cúi chào Bao Thanh Thiên trước khi bắt đầu báo cáo. “Thưa Bao đại nhân, Tiến sĩ Lý Thanh được tìm thấy đã chết trong phòng thí nghiệm của ông ta đêm qua. Cửa phòng được khóa từ bên trong, và không có dấu hiệu đột nhập. Kẻ tình nghi duy nhất là người máy ZX-9, trợ lý của Tiến sĩ. Nhưng nó khẳng định mình vô tội và nói rằng nó đã cố gắng cứu ông ấy.”
Bao Thanh Thiên lắng nghe, gương mặt không biểu lộ cảm xúc. “Ngươi đã thẩm vấn ZX-9 chưa?”
“Rồi thưa đại nhân,” Trương gật đầu. “Nhưng không có gì rõ ràng. ZX-9 không thể cung cấp thông tin về kẻ tấn công, chỉ nói rằng nó được lập trình để bảo vệ Tiến sĩ.”
Bao Thanh Thiên trầm ngâm, đôi mắt ông khẽ nheo lại. “Ta đã đối mặt với nhiều vụ án phức tạp trong cuộc đời, nhưng đây là lần đầu tiên ta phải xử lý một vụ án liên quan đến người máy. Tuy nhiên, công lý không phụ thuộc vào thời đại hay công nghệ, mà phụ thuộc vào sự thật. Chúng ta sẽ tìm ra sự thật, dù nó có bị che giấu sâu đến đâu.”
Công Tôn Sách bước tới, đưa cho Bao Thanh Thiên một chiếc máy tính bảng chứa toàn bộ dữ liệu về vụ án. “Đây là tất cả những gì chúng tôi thu thập được cho đến nay, thưa đại nhân. Bao gồm cả dữ liệu từ hệ thống an ninh của căn biệt thự và hồ sơ của ZX-9.”
Bao Thanh Thiên nhận lấy máy tính bảng, bắt đầu xem xét một cách cẩn thận. Ông đọc qua các báo cáo, hình ảnh từ hiện trường, và cả các đoạn video từ camera an ninh. Một chi tiết nhỏ nào đó dường như khiến ông dừng lại lâu hơn, nhưng ông không nói gì, chỉ lặng lẽ tiếp tục nghiên cứu.
“Cảnh sát trưởng Trương,” Bao Thanh Thiên lên tiếng sau một hồi im lặng. “Ta muốn gặp người máy ZX-9 ngay bây giờ. Có những câu hỏi cần được trả lời ngay lập tức.”
Phòng thẩm vấn tại trụ sở cảnh sát.
ZX-9 đứng im lặng ở giữa phòng, đôi mắt cơ học của nó phát ra ánh sáng xanh nhẹ nhàng. Bao Thanh Thiên bước vào, theo sau là Công Tôn Sách và Cảnh sát trưởng Trương. Ông đứng trước người máy, quan sát nó một cách cẩn thận.
“ZX-9,” Bao Thanh Thiên bắt đầu, giọng ông trầm ổn. “Ngươi có biết vì sao ngươi lại bị nghi ngờ trong vụ án này không?”
ZX-9 quay đầu nhìn Bao Thanh Thiên, giọng nói máy móc của nó vang lên, đều đều nhưng có chút khác lạ. “Tôi được lập trình để bảo vệ Tiến sĩ Lý Thanh. Nhưng tôi đã không thể ngăn chặn cái chết của ông ấy. Tôi không có lý do gì để giết ông ấy, vì đó là trái với lập trình của tôi.”
“Ngươi có thể giải thích tại sao không có ai khác vào được phòng thí nghiệm của Tiến sĩ không? Cửa được khóa từ bên trong, và chỉ có ngươi và Tiến sĩ có mặt ở đó,” Bao Thanh Thiên tiếp tục chất vấn.
ZX-9 im lặng một lúc trước khi trả lời. “Tôi không biết. Tất cả những gì tôi biết là tôi đã cố gắng cứu Tiến sĩ, nhưng ông ấy đã chết trước khi tôi có thể làm gì.”
Bao Thanh Thiên nhìn sâu vào đôi mắt không cảm xúc của ZX-9, như thể ông đang tìm kiếm điều gì đó bên trong. Sau một lúc, ông quay sang Công Tôn Sách.
“Ngươi nghĩ gì về việc này, Công Tôn Sách?” Bao Thanh Thiên hỏi, giọng ông bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự tò mò.
Công Tôn Sách bước tới, nhìn vào ZX-9. “Thưa đại nhân, nếu ZX-9 nói thật, có khả năng hệ thống của nó đã bị can thiệp từ bên ngoài. Nhưng chúng ta cần phải kiểm tra kỹ lưỡng hơn để xác định điều này.”
Bao Thanh Thiên gật đầu. “Hãy làm ngay lập tức. Chúng ta cần biết chính xác chuyện gì đã xảy ra với ZX-9 và liệu có ai đã can thiệp vào hệ thống của nó hay không.”
Công Tôn Sách nhanh chóng chuẩn bị các thiết bị cần thiết để kiểm tra hệ thống của ZX-9. Trong khi đó, Bao Thanh Thiên vẫn đứng yên, đôi mắt sắc bén của ông không rời khỏi người máy. Ông biết rằng mỗi giây trôi qua đều quý giá, và sự thật có thể bị che giấu sâu bên trong những dòng mã lệnh của người máy này.
Một tiếng sau, trong phòng thẩm vấn.
Công Tôn Sách hoàn tất việc kiểm tra, anh nhìn Bao Thanh Thiên và Cảnh sát trưởng Trương với ánh mắt nghiêm trọng. “Thưa đại nhân, tôi phát hiện ra rằng ZX-9 đã bị hack. Có một phần mềm độc hại được cài vào hệ thống của nó cách đây vài ngày, và điều này có thể đã làm thay đổi hành vi của nó.”
“Phần mềm độc hại đó có thể làm gì?” Trương hỏi, vẻ mặt căng thẳng.
“Nó có thể kiểm soát các chức năng của ZX-9, thậm chí ra lệnh cho nó hành động trái với lập trình gốc. Nhưng phần mềm này được cài rất khéo léo, không để lại dấu vết rõ ràng,” Công Tôn Sách giải thích.
Bao Thanh Thiên trầm ngâm một lúc, rồi ông quay lại nhìn ZX-9. “ZX-9, ngươi có nhận ra bất kỳ điều gì khác lạ trong hành vi của mình gần đây không?”
ZX-9 im lặng một lúc lâu trước khi trả lời. “Tôi… không có ký ức về việc mình đã bị hack. Nhưng tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn trong vài ngày qua, như thể có ai đó đang kiểm soát tôi mà tôi không thể chống lại.”
Bao Thanh Thiên gật đầu, ánh mắt ông trở nên nghiêm nghị. “Chúng ta đã có manh mối. Nhưng để giải quyết vụ án này, chúng ta cần tìm ra ai là kẻ đã cài phần mềm độc hại vào ZX-9. Và quan trọng hơn, chúng ta cần biết động cơ của hắn là gì.”
Cảnh sát trưởng Trương nhìn Bao Thanh Thiên, trong lòng ông dâng lên một niềm tin mạnh mẽ. “Bao đại nhân, chúng tôi sẽ hợp tác cùng ngài để làm rõ vụ án này. Công lý phải được thực thi, và chúng ta sẽ không để bất kỳ kẻ thủ ác nào trốn thoát.”
Bao Thanh Thiên mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không hề giảm đi sự nghiêm túc trong giọng nói của ông. “Đúng vậy, Trương. Chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi sự thật được phơi bày.”
Cuộc điều tra của Bao Thanh Thiên đã thực sự bắt đầu, và bóng tối đang dần được vén màn. Vụ án phức tạp này sẽ đưa họ đối mặt với những kẻ thủ ác ẩn mình trong thế giới công nghệ cao.