Kỳ Án Của Người Máy - Chương 4
Chương 4: Cuộc đối thoại với người máy
Trụ sở cảnh sát thành phố, phòng thẩm vấn.
Ánh sáng trong phòng thẩm vấn chiếu xuống chiếc bàn kim loại lạnh lẽo, phản chiếu lên những bức tường trơn tru. ZX-9 đứng im lặng ở giữa phòng, vẫn trong trạng thái chờ lệnh. Bao Thanh Thiên và Công Tôn Sách đã sẵn sàng để tiếp tục cuộc điều tra, lần này là một cuộc đối thoại kỹ lưỡng với người máy này.
Bao Thanh Thiên ngồi xuống đối diện ZX-9, đôi mắt sắc bén của ông không rời khỏi khuôn mặt kim loại vô cảm của người máy. Ông biết rằng bên trong lớp vỏ cứng rắn ấy có thể ẩn chứa những manh mối quan trọng để giải quyết vụ án.
“ZX-9,” Bao Thanh Thiên bắt đầu, giọng ông trầm ổn. “Ngươi nói rằng ngươi không nhớ gì về việc bị hack, nhưng ngươi có thể cảm nhận được sự bất thường trong vài ngày qua. Ngươi có thể giải thích rõ hơn về cảm giác đó không?”
ZX-9 quay đầu nhìn Bao Thanh Thiên, giọng nói của nó vẫn đều đều, không có chút cảm xúc. “Tôi được lập trình để theo dõi các chức năng của mình và tự động báo cáo bất kỳ sự cố nào. Tuy nhiên, trong vài ngày qua, có những lệnh được thực thi mà tôi không thể kiểm soát được. Những lệnh này dường như không xuất phát từ lập trình gốc của tôi.”
Bao Thanh Thiên nhíu mày. “Những lệnh đó đã ảnh hưởng đến ngươi như thế nào? Ngươi có thực hiện bất kỳ hành động nào trái với ý muốn của ngươi không?”
ZX-9 im lặng trong giây lát, như thể đang xử lý thông tin. “Có một số hành động mà tôi không thể giải thích. Tôi đã cố gắng ngăn chặn, nhưng không thành công. Một trong những hành động đó là việc tôi đã mở cửa phòng thí nghiệm mà không có sự cho phép của Tiến sĩ Lý Thanh.”
“Ngươi nói ngươi đã mở cửa phòng thí nghiệm?” Công Tôn Sách chen vào, giọng anh đầy ngạc nhiên. “Nhưng hệ thống báo cáo rằng cửa đã được khóa từ bên trong.”
ZX-9 quay sang Công Tôn Sách. “Tôi đã mở cửa từ bên trong, nhưng sau đó lệnh khác yêu cầu tôi khóa lại. Tôi không nhớ rõ quá trình này diễn ra như thế nào, nhưng tôi tin rằng có sự can thiệp từ bên ngoài.”
Bao Thanh Thiên dựa người vào ghế, suy nghĩ về những gì vừa nghe. “Có thể ngươi đã bị điều khiển để tạo ra một hiện trường giả, để làm cho cái chết của Tiến sĩ Lý Thanh trông như một vụ tự sát hoặc một vụ án không thể giải quyết. Nhưng ai có khả năng làm điều đó?”
“Trương Linh,” Công Tôn Sách nói, nhắc lại cái tên mà họ vừa thảo luận trong chương trước. “Cô ấy là người duy nhất có đủ kiến thức và quyền truy cập để thực hiện việc này.”
Bao Thanh Thiên gật đầu, ánh mắt ông trở nên cương quyết. “Chúng ta cần gặp Trương Linh ngay. Nhưng trước hết, ZX-9, ngươi còn nhớ bất kỳ điều gì khác có thể giúp chúng ta không?”
ZX-9 dừng lại một lúc lâu, như thể nó đang tìm kiếm trong dữ liệu của mình. “Tôi nhớ rằng trước khi sự cố xảy ra, Tiến sĩ Lý Thanh đã nói chuyện qua điện thoại với ai đó. Ông ấy có vẻ rất căng thẳng. Tôi không nghe rõ cuộc đối thoại, nhưng tôi cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của ông ấy.”
“Ngươi có thể xác định người mà Tiến sĩ nói chuyện không?” Bao Thanh Thiên hỏi.
ZX-9 lắc đầu. “Tôi không có quyền truy cập vào thông tin cuộc gọi của Tiến sĩ. Nhưng tôi nhớ rằng sau cuộc gọi, ông ấy đã nhập một dãy số vào máy tính của mình, như thể để kích hoạt một hệ thống hoặc chương trình nào đó.”
Công Tôn Sách nhanh chóng ghi lại thông tin này. “Chúng ta có thể kiểm tra lịch sử hoạt động trên máy tính của Tiến sĩ để tìm hiểu thêm về chương trình mà ông ấy đã kích hoạt.”
“Đúng vậy,” Bao Thanh Thiên đồng tình. “Nhưng trước khi chúng ta làm điều đó, hãy gặp Trương Linh. Cô ấy có thể là mắt xích quan trọng nhất trong vụ án này.”
Buổi tối tại căn hộ của Trương Linh.
Trương Linh sống trong một căn hộ cao cấp, nằm ở khu vực trung tâm thành phố. Khi Bao Thanh Thiên, Công Tôn Sách và Cảnh sát trưởng Trương đến nơi, ánh đèn từ căn hộ vẫn sáng, nhưng không có dấu hiệu của sự sống động.
Họ gõ cửa, và chỉ sau vài giây, Trương Linh mở cửa. Cô là một phụ nữ trẻ, với mái tóc dài và ánh mắt sắc sảo, nhưng có gì đó u ám trong ánh mắt ấy. Trương Linh nhìn thấy ba người đàn ông đứng trước cửa, cô thoáng giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Các ông là ai? Các ông muốn gì?” Trương Linh hỏi, giọng cô có chút cảnh giác.
“Chúng tôi là cảnh sát, đến đây để điều tra về cái chết của Tiến sĩ Lý Thanh,” Trương giải thích, đưa ra thẻ cảnh sát của mình. “Chúng tôi cần nói chuyện với cô về mối quan hệ giữa cô và Tiến sĩ, cũng như về công việc của cô với ZX-9.”
Trương Linh chậm rãi mở cửa cho họ vào, dù vẻ mặt cô vẫn lộ rõ sự lo lắng. “Tôi không biết gì về cái chết của ông ấy. Tôi chỉ là một kỹ sư phần mềm, tôi không liên quan gì đến việc này.”
Bao Thanh Thiên quan sát từng cử chỉ của Trương Linh, ông cảm nhận được sự bất an từ cô. “Chúng tôi chỉ muốn biết về những gì cô đã làm với ZX-9 trong vài ngày qua. Người máy đó đã bị can thiệp, và chúng tôi cần xác nhận xem có ai khác ngoài cô có thể làm điều đó không.”
Trương Linh ngồi xuống, đôi bàn tay cô run nhẹ. “Tôi không làm gì trái với công việc của mình. Tôi chỉ thực hiện những yêu cầu của Tiến sĩ Lý Thanh, không có gì khác. Nếu ZX-9 bị can thiệp, đó không phải là lỗi của tôi.”
Công Tôn Sách nhìn thẳng vào mắt cô. “Nhưng cô có quyền truy cập vào hệ thống của ZX-9. Cô là người duy nhất có thể thực hiện những thay đổi mà không để lại dấu vết.”
Trương Linh cúi đầu, không trả lời ngay. Bao Thanh Thiên tiếp tục, giọng ông nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực. “Cô có thể không phải là kẻ đứng sau mọi việc, nhưng cô biết điều gì đó, phải không? Chúng tôi ở đây để tìm ra sự thật. Nếu cô hợp tác, chúng tôi sẽ bảo vệ cô khỏi bất kỳ mối đe dọa nào.”
Trương Linh ngẩng đầu lên, đôi mắt cô đẫm nước mắt. “Tôi… tôi không muốn nói dối. Đúng, tôi đã bị ép buộc phải can thiệp vào hệ thống của ZX-9. Nhưng tôi không biết rằng điều đó sẽ dẫn đến cái chết của Tiến sĩ Lý Thanh. Họ đe dọa tôi, buộc tôi phải làm theo lệnh của họ.”
“Họ là ai?” Bao Thanh Thiên hỏi, giọng ông trở nên nghiêm trọng.
Trương Linh nuốt khan, giọng cô khẽ run. “Một tổ chức ngầm. Họ muốn kiểm soát công nghệ mà Tiến sĩ Lý Thanh đang phát triển. Họ nói rằng nếu tôi không hợp tác, họ sẽ hủy hoại cuộc đời tôi. Tôi không còn lựa chọn nào khác…”
Công Tôn Sách và Trương trao đổi ánh mắt lo lắng. Bao Thanh Thiên gật đầu, ông biết rằng vụ án này đã bước sang một giai đoạn mới, nguy hiểm hơn. “Cô đã làm đúng khi nói ra sự thật. Bây giờ, chúng tôi sẽ cần thêm thông tin từ cô để có thể bảo vệ cô và đồng thời đưa những kẻ thủ ác ra ánh sáng.”
Trương Linh gật đầu yếu ớt, cô biết rằng từ giờ phút này, cuộc đời cô sẽ không bao giờ như trước nữa.
Vụ án đã trở nên phức tạp hơn rất nhiều khi Bao Thanh Thiên phát hiện ra sự liên quan của một tổ chức ngầm. Bóng tối thực sự đang che phủ, và cuộc chiến để tìm ra sự thật đang ngày càng trở nên căng thẳng.