Kỳ Án Của Người Vô Hình - Chương 2
Chương 2: Lời thỉnh cầu của chính quyền
Thượng Hải, thành phố của ánh sáng và những tòa nhà chọc trời, giờ đây trở nên u ám với nỗi sợ hãi lan rộng sau cái chết bí ẩn của Trương Hoa. Tin đồn về kẻ giết người vô hình không ngừng lan truyền, khiến mọi người sống trong sự hoang mang. Cảnh sát địa phương dù nỗ lực nhưng vẫn không thể tìm ra manh mối nào.
Trong căn phòng họp của sở cảnh sát, ánh đèn trắng chiếu sáng, soi rõ những khuôn mặt đăm chiêu của các sĩ quan cấp cao. Lý Hạo đứng ở đầu bàn, trên tay là tập hồ sơ về vụ án. Ông bắt đầu cuộc họp với giọng nói đầy nghiêm trọng.
“Chúng ta đang đối mặt với một vụ án chưa từng có. Không có dấu vết, không có hình ảnh từ camera an ninh, và nạn nhân chết một cách bí ẩn. Tất cả đều cho thấy chúng ta đang gặp phải một kẻ giết người vô cùng nguy hiểm và tinh vi.”
Một sĩ quan ngồi gần đó lên tiếng, vẻ mặt căng thẳng: “Sếp, có thể nào đây là một dạng tội phạm mới mà chúng ta chưa từng gặp phải? Công nghệ ẩn thân hoặc một loại thiết bị nào đó?”
Lý Hạo lắc đầu: “Không loại trừ khả năng đó, nhưng chúng ta cần bằng chứng cụ thể. Nếu kẻ giết người thực sự có công nghệ như vậy, chúng ta cần phải tìm ra hắn trước khi hắn tiếp tục giết thêm người khác.”
Cửa phòng họp mở ra, một sĩ quan trẻ bước vào với vẻ mặt lo lắng. “Thưa sếp, có một người đặc biệt vừa đến muốn gặp ông. Ông ấy nói rằng đã được chính quyền Thượng Hải mời đến để hỗ trợ điều tra vụ án này.”
Lý Hạo nhướng mày, hơi bất ngờ: “Ai vậy?”
“Là Bao Thanh Thiên, thưa sếp.”
Cả phòng họp rơi vào im lặng khi tên của vị thẩm phán huyền thoại được nhắc đến. Tất cả đều biết về danh tiếng của Bao Thanh Thiên, một người nổi tiếng với khả năng phá án không ai sánh kịp.
“Đưa ông ấy vào,” Lý Hạo ra lệnh.
Một lát sau, Bao Thanh Thiên bước vào phòng, trên tay cầm một chiếc quạt, dáng vẻ bình thản nhưng đôi mắt sắc bén không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào trong căn phòng. Ông chào mọi người bằng một cái gật đầu nhẹ.
“Chào ông, Bao đại nhân,” Lý Hạo bước tới, bắt tay ông. “Rất hân hạnh được gặp ông. Tôi đã nghe nhiều về những chiến công phá án của ông.”
Bao Thanh Thiên mỉm cười, đáp lại: “Tôi chỉ là người làm công việc của mình. Nghe tin về vụ án kỳ lạ này, tôi đã quyết định đến đây để hỗ trợ các anh. Hy vọng rằng chúng ta có thể cùng nhau làm sáng tỏ mọi chuyện.”
Lý Hạo đưa Bao Thanh Thiên đến bàn họp, nơi ông trình bày lại tất cả các chi tiết đã được thu thập về vụ án. Bao Thanh Thiên chăm chú lắng nghe, đôi lúc khẽ gật đầu.
“Kẻ giết người dường như không để lại bất kỳ dấu vết nào,” Lý Hạo kết luận, “Nhưng chúng tôi tin rằng phải có một cách nào đó để phát hiện ra hắn.”
Bao Thanh Thiên trầm ngâm một lúc trước khi lên tiếng: “Trong những vụ án mà tôi từng xử lý, kẻ thủ ác thường sử dụng những mánh khóe để qua mặt điều tra viên. Nhưng một điều không bao giờ thay đổi là: con người không thể hoàn toàn vô hình. Có thể chúng ta chưa nhìn thấy dấu vết của hắn, nhưng hắn đã để lại dấu hiệu ở đâu đó. Vấn đề là chúng ta cần tìm đúng nơi để tìm ra.”
Lý Hạo gật đầu, cảm nhận được sự kiên quyết trong giọng nói của Bao Thanh Thiên. “Ông có đề xuất gì cho bước tiếp theo không?”
“Tôi muốn xem lại hiện trường vụ án và các đoạn video an ninh. Nếu kẻ giết người đã sử dụng một phương pháp đặc biệt nào đó, chắc chắn hắn đã bỏ sót một chi tiết mà chúng ta có thể sử dụng để lần theo.”
Lý Hạo đồng ý và ra lệnh cho Tiểu Dương chuẩn bị tất cả tài liệu và video cần thiết. “Chúng tôi sẽ hỗ trợ ông mọi cách có thể, Bao đại nhân.”
Bao Thanh Thiên gật đầu, ánh mắt sáng lên với quyết tâm. Ông biết rằng vụ án này không hề dễ dàng, nhưng với kinh nghiệm và sự nhạy bén của mình, ông sẽ không để kẻ giết người vô hình trốn thoát. Trận chiến giữa ông và kẻ sát nhân chưa biết mặt sắp sửa bắt đầu, và Bao Thanh Thiên chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống.
Cuộc điều tra của Bao Thanh Thiên bắt đầu ngay từ ngày hôm sau. Ông cùng với Lý Hạo và đội của mình đến hiện trường vụ án. Từng bước đi, từng cử chỉ của ông đều toát lên vẻ điềm tĩnh và chắc chắn. Bao Thanh Thiên đứng lặng trước con hẻm nơi Trương Hoa bị giết, đôi mắt ông lướt qua từng chi tiết, từ bức tường cũ kỹ cho đến từng viên gạch lát dưới chân.
“Người ta nói rằng hung thủ là vô hình,” Bao Thanh Thiên nói khẽ, “Nhưng không có gì thực sự vô hình trong mắt của người biết nhìn.”
Tiểu Dương, đang đứng gần đó, hỏi với vẻ tò mò: “Ông nghĩ chúng ta có thể tìm thấy gì ở đây, thưa Bao đại nhân?”
Bao Thanh Thiên quay lại nhìn Tiểu Dương, mỉm cười nhẹ: “Có những thứ mà mắt thường không thấy được, nhưng nếu chúng ta biết cách tìm, chúng sẽ hiện ra. Điều quan trọng là kiên nhẫn và sự chú ý đến từng chi tiết nhỏ nhất.”
Nói xong, ông bước tới gần bức tường bên cạnh, nơi có một vết xước nhỏ mà không ai để ý đến. “Ví dụ như đây,” ông chỉ vào vết xước, “Đây có thể là một dấu vết của cuộc vật lộn, hoặc là một vết tích của hung thủ khi hắn trốn thoát.”
Lý Hạo nhìn theo hướng chỉ của Bao Thanh Thiên, ánh mắt trở nên nghiêm trọng hơn. “Chúng ta sẽ lấy mẫu phân tích. Nếu đây là dấu vết của kẻ giết người, có thể chúng ta sẽ tìm ra được manh mối quan trọng.”
“Đúng vậy,” Bao Thanh Thiên nói, “Và trong khi chờ đợi, chúng ta cần xem xét lại các đoạn video an ninh. Đôi khi, sự thật lại ẩn giấu trong những gì chúng ta không để ý đến.”
Cả đội đồng tình và họ bắt đầu chuẩn bị cho một cuộc điều tra kỹ lưỡng hơn. Bao Thanh Thiên biết rằng kẻ giết người đang ẩn mình đâu đó, và chỉ cần một bước sai lầm nhỏ nhất, hắn sẽ bị lật tẩy. Cuộc săn tìm người vô hình đã chính thức bắt đầu.