Kỳ Án Trong Ngôi Đền - Chương 2
Chương 2: Những manh mối đầu tiên
Trời vẫn còn sớm, sương mù bao phủ khắp ngôi đền cổ Kinh Thành. Bao Chửng cùng Triển Chiêu tiếp tục điều tra, quyết tâm tìm ra sự thật đằng sau cái chết kỳ lạ của sư thầy Minh Tịnh. Không khí trong đền nặng nề, như thể bóng ma của sự sợ hãi đang ám ảnh tất cả mọi người ở đây.
Sau khi quan sát kỹ lưỡng hiện trường, Bao Chửng ra lệnh cho Triển Chiêu tìm gặp tất cả các nhà sư có mặt trong đêm xảy ra vụ án để thẩm vấn. Triển Chiêu tuân lệnh, nhanh chóng triệu tập các nhà sư trong đền.
Trong khi chờ đợi, Bao Chửng đứng trước bức tượng Phật lớn ở giữa chính điện. Ông nhìn lên gương mặt thanh thản của bức tượng, như thể đang suy ngẫm về những điều vừa xảy ra.
“Linh thiêng đến thế này, mà lại xảy ra án mạng, thật không thể tưởng tượng nổi,” Bao Chửng thầm nghĩ. “Có điều gì đó mà ta chưa nhìn ra, nhưng nó phải ở đâu đó trong ngôi đền này.”
Cánh cửa chính điện từ từ mở ra, Triển Chiêu bước vào cùng các nhà sư. Họ đều là những người đã sống trong đền từ lâu, ai nấy đều thể hiện sự kính trọng và lo lắng trước mặt Bao Chửng.
Bao Chửng tiến đến, nhìn vào từng người một, rồi hỏi:
“Các vị có thể kể lại chi tiết những gì đã xảy ra trong đêm qua không? Mọi điều dù nhỏ nhặt nhất cũng có thể giúp chúng tôi điều tra vụ án này.”
Một nhà sư lớn tuổi, có vẻ là người đứng đầu trong đám sư, bước lên. Ông chắp tay cúi đầu kính cẩn, rồi bắt đầu kể:
“Thưa đại nhân, đêm qua mưa rất to, mọi người trong đền đều ở trong phòng của mình, không ai dám ra ngoài. Tiếng thét của sư thầy Minh Tịnh vang lên giữa đêm, nhưng khi chúng tôi chạy đến, ngài ấy đã qua đời. Không một dấu vết nào được để lại, chúng tôi không biết phải giải thích thế nào.”
Một nhà sư khác, trẻ hơn, ngập ngừng nói thêm:
“Thưa đại nhân, tôi có nghe thấy tiếng động lạ trước khi tiếng thét vang lên. Tiếng động như tiếng gió rít qua khe cửa, nhưng có gì đó rất kỳ quái, như thể có ai đó lướt qua rất nhanh.”
Bao Chửng hỏi tiếp, giọng đầy nghi vấn: “Các vị có thấy ai khả nghi hoặc có điều gì không bình thường trước khi vụ việc xảy ra không?”
Cả nhóm nhà sư nhìn nhau, rồi một vị sư trẻ tên Thanh Phong lên tiếng:
“Thưa đại nhân, trước khi sư thầy Minh Tịnh qua đời, tôi có nhìn thấy một bóng đen di chuyển ngoài hành lang. Nhưng khi tôi chạy đến xem, bóng đen đó đã biến mất không dấu vết. Tôi không dám chắc đó là người hay là… một thứ gì khác.”
Triển Chiêu cau mày, hỏi thêm: “Ngươi có thể mô tả rõ hơn về bóng đen đó không? Có đặc điểm gì nổi bật không?”
Thanh Phong lắc đầu, vẻ mặt đầy sợ hãi: “Tôi không nhìn rõ, chỉ thấy đó là một bóng đen lớn và di chuyển rất nhanh. Tôi nghĩ mình chỉ nhìn thoáng qua nó trong giây lát.”
Bao Chửng im lặng, suy nghĩ kỹ càng. Những gì các nhà sư kể lại rất mơ hồ và không có điểm chung rõ ràng. Tuy nhiên, ông cảm thấy có một điều gì đó ẩn sâu trong lời nói của họ, một điều mà có thể họ cũng không nhận ra.
Sau một lúc suy nghĩ, Bao Chửng nói: “Ta muốn xem xét kỹ hơn căn phòng của sư thầy Minh Tịnh. Có điều gì đó chúng ta đã bỏ qua.”
Triển Chiêu lập tức dẫn đường cho Bao Chửng trở lại căn phòng nơi sư thầy Minh Tịnh đã qua đời. Căn phòng vẫn còn nguyên vẹn, như một minh chứng câm lặng cho sự ra đi đột ngột của vị cao tăng.
Bao Chửng bắt đầu tìm kiếm những manh mối mà có thể đã bị bỏ sót. Ông lật từng quyển kinh sách, kiểm tra từng góc phòng, nhưng không tìm thấy gì đặc biệt. Mọi thứ dường như quá hoàn hảo, không có dấu hiệu của một vụ án mạng.
Đột nhiên, Triển Chiêu cúi xuống dưới gầm giường và phát hiện ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, được giấu kín đáo.
“Đại nhân, xin hãy xem cái này,” Triển Chiêu nói, rồi mở chiếc hộp ra.
Bên trong hộp là một vật nhỏ bé, trông như một chiếc bùa hộ mệnh cũ kỹ, được khắc những ký tự cổ xưa giống hệt những ký hiệu trên mẩu giấy mà Bao Chửng đã tìm thấy trước đó.
Bao Chửng cầm chiếc bùa lên, đôi mắt sắc bén của ông nhìn vào những ký tự bí ẩn.
“Đây không chỉ là một vụ giết người đơn giản,” Bao Chửng thì thầm. “Chiếc bùa này và những ký tự trên nó có thể là chìa khóa mở ra bí mật đằng sau cái chết của sư thầy Minh Tịnh.”
Triển Chiêu nhìn Bao Chửng, trong lòng đầy tò mò và lo lắng.
“Đại nhân, ngài nghĩ gì về chiếc bùa này?” Triển Chiêu hỏi.
Bao Chửng suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Có lẽ đây là một loại bùa chú cổ xưa, liên quan đến một nghi lễ hoặc một lời nguyền nào đó. Ta cần tìm hiểu thêm về những ký tự này và ý nghĩa của chúng. Chúng ta không thể loại trừ khả năng có yếu tố siêu nhiên trong vụ án này.”
Triển Chiêu gật đầu đồng ý, nhận ra rằng vụ án này ngày càng trở nên phức tạp và bí ẩn. Ông biết rằng họ cần phải cẩn thận hơn trong việc điều tra và chuẩn bị đối mặt với những điều không thể lường trước.
“Có lẽ chúng ta cần tìm đến những người am hiểu về bùa chú và ký tự cổ đại để giải mã bí ẩn này,” Triển Chiêu đề nghị.
Bao Chửng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng ban mai bắt đầu len lỏi qua những tán cây.
“Đúng vậy,” Bao Chửng đáp, giọng trầm ngâm. “Nhưng trước hết, ta muốn xem xét toàn bộ ngôi đền này. Có thể còn nhiều bí mật ẩn giấu mà chúng ta chưa phát hiện ra.”
Với quyết tâm mới, Bao Chửng và Triển Chiêu chuẩn bị bắt tay vào một cuộc điều tra sâu rộng hơn, để tìm ra manh mối có thể dẫn họ đến kẻ thủ ác và giải mã những bí ẩn đang bao trùm ngôi đền cổ kính này.