Kỹ Sư Thời Victoria - Chương 1
Chương 1: Hành Trình Xuyên Không
John Parker là một doanh nhân thành đạt, sở hữu một công ty công nghệ hàng đầu tại Thung lũng Silicon. Mỗi ngày của anh là một cuộc chiến với những quyết định mang tính chiến lược, những cuộc họp căng thẳng, và sự cạnh tranh khốc liệt. Nhưng đêm đó, khi anh trở về từ một cuộc họp muộn, mọi thứ đã thay đổi.
John bước ra khỏi văn phòng, cơn mưa bắt đầu rơi tầm tã, bầu trời tối sầm lại, và gió nổi lên dữ dội. Anh nhanh chóng chạy đến xe, nhưng đột nhiên một cơn lốc xoáy xuất hiện trên bầu trời, một hiện tượng kỳ lạ mà anh chưa bao giờ thấy trước đây. Chiếc xe của anh rung lắc dữ dội, cửa sổ nổ tung, và ánh sáng trắng chói lòa bao phủ toàn bộ không gian.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” John hét lên, cố gắng kiểm soát tình hình, nhưng vô ích. Cơn lốc xoáy cuốn anh lên không trung, khiến anh mất thăng bằng. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt, chỉ còn lại tiếng gió gào thét và cảm giác mất phương hướng hoàn toàn.
Khi ánh sáng chói lòa biến mất, John cảm thấy mình rơi xuống mặt đất với một cú va chạm mạnh. Cả người anh đau nhức, nhưng anh vẫn còn sống. Anh mở mắt và thấy mình đang nằm trên một con đường lát đá, xung quanh là những tòa nhà cổ kính, những chiếc xe ngựa đi lại trên đường và mọi người mặc những bộ quần áo thời trang xa lạ.
John ngồi dậy, đưa tay lên trán, đầu óc quay cuồng.
“Đây là đâu?” anh tự hỏi, ánh mắt hoảng hốt nhìn quanh.
Một người đàn ông lớn tuổi, với bộ râu bạc và chiếc nón cao, bước tới và cúi chào anh. “Ông có ổn không, thưa ngài?” người đàn ông hỏi bằng giọng Anh đặc sệt.
“Ừm, tôi… tôi ổn. Đây là đâu vậy?” John đáp, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“Thưa ngài, đây là London, và tôi là Henry, một người đi đường. Ông trông như vừa trải qua điều gì đó khủng khiếp.”
“London? Đúng rồi, tôi ở London, nhưng đây là…” John ngừng lại, nhìn quanh một lần nữa. Những chiếc xe ngựa, những cột đèn khí gas, và kiến trúc cổ điển khiến anh nhận ra một sự thật đáng sợ.
“Xin lỗi, nhưng đây là năm nào?” John hỏi, giọng anh trở nên run rẩy.
“Năm nào? Thưa ngài, đây là năm 1871, thời kỳ Victoria của Nữ hoàng Anh,” Henry trả lời, không giấu nổi sự ngạc nhiên.
John cảm thấy như có ai đó vừa đánh mạnh vào ngực. 1871? Điều đó không thể xảy ra. Anh bước lùi lại, cố gắng nén cảm giác hoảng loạn. Anh không hiểu bằng cách nào, nhưng rõ ràng, anh đã bị cuốn vào một cơn bão thời gian và đang ở một thời đại hoàn toàn khác.
“Ông có cần giúp đỡ gì không, thưa ngài?” Henry hỏi, ánh mắt lo lắng nhìn John.
“Tôi… không biết nữa. Tôi không thuộc về nơi này…” John thừa nhận, giọng anh đầy bối rối.
Henry nhìn John một lúc, rồi gật đầu. “Nếu ông cần một nơi để ở, tôi có một người bạn đang quản lý một khách sạn gần đây. Có lẽ ông nên nghỉ ngơi một chút và suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo.”
“Cảm ơn, Henry. Tôi nghĩ tôi sẽ cần một chỗ nghỉ,” John đáp, cảm thấy kiệt sức. “Và tôi tên là John Parker.”
“Rất vui được gặp ông, ngài Parker. Hãy theo tôi, tôi sẽ dẫn ông đến đó,” Henry nói, ra hiệu cho John đi theo mình.
John đi theo Henry qua những con phố rợp bóng cây, cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới khác, xa lạ và đầy bí ẩn. Mỗi bước chân như dẫn anh sâu hơn vào thời kỳ Victoria, một thời đại mà anh chỉ biết đến qua sách vở và phim ảnh.
Khi đến khách sạn, một tòa nhà bằng gạch đỏ với bảng hiệu cũ kỹ, Henry trao đổi vài lời với người quản lý rồi quay sang John. “Ông ấy đã sắp xếp cho ông một phòng. Tôi nghĩ ông nên nghỉ ngơi và lấy lại sức trước khi quyết định phải làm gì.”
“Cảm ơn ông, Henry. Tôi thực sự không biết phải làm gì tiếp theo,” John thừa nhận, nhưng trong lòng đã bắt đầu có những ý nghĩ mới.
Henry cười nhẹ, “Không có gì, ngài Parker. Đôi khi số phận đưa đẩy chúng ta đến những nơi mà chúng ta không mong đợi. Chúc ông nghỉ ngơi tốt, và nếu cần giúp đỡ gì, cứ đến tìm tôi.”
John gật đầu, mỉm cười đáp lại. Khi bước vào phòng khách sạn và ngồi xuống giường, anh nhìn quanh không gian cổ kính, cảm thấy vừa xa lạ vừa kích thích.
“Có lẽ mình không thể quay về ngay,” John nghĩ thầm, “Nhưng mình vẫn có kiến thức và kinh nghiệm từ tương lai. Đây có thể là một cơ hội… một cơ hội để làm điều gì đó lớn lao.”
Với ý nghĩ đó, John bắt đầu lên kế hoạch cho những bước tiếp theo, chuẩn bị cho một hành trình mới đầy thách thức trong thời kỳ Victoria. Anh biết rằng nếu muốn tồn tại và thành công ở đây, anh phải nhanh chóng hòa nhập và tận dụng mọi kiến thức mình có. Và điều đó, chính là điều mà John Parker luôn làm tốt nhất.