Ký Ức Bị Đánh Cắp - Chương 1
Chương 1: Tỉnh Dậy Trong Mơ Hồ
John tỉnh dậy trong một căn phòng nhỏ, mờ ảo và lạ lẫm. Đầu anh đau nhói, và khi cố gắng nhớ lại điều gì đã xảy ra, anh nhận ra rằng mình không thể nhớ bất cứ điều gì. Anh nhìn xung quanh, cố gắng tìm hiểu về bản thân và nơi mình đang ở.
John (tự nói): “Mình là ai? Tại sao mình lại ở đây?”
Căn phòng nhỏ có một chiếc giường cũ kỹ và một cái tủ quần áo. Trên bàn cạnh giường là một mảnh giấy với những dòng chữ mờ nhạt: “Hãy tìm lại ký ức của mình. Mọi thứ bắt đầu từ đây.”
John cầm mảnh giấy lên, cố gắng giải mã những dòng chữ. Anh quyết định rằng mình cần phải tìm hiểu về bản thân và những gì đã xảy ra.
John: “Mình không thể ngồi yên ở đây. Mình phải tìm hiểu sự thật.”
John bước ra khỏi căn phòng và khám phá ngôi nhà. Anh tìm thấy một chiếc máy tính xách tay cũ kỹ và quyết định mở nó lên. Trên máy tính, anh phát hiện một thư mục mang tên “Quá khứ”.
John: “Có lẽ đây là manh mối. Mình phải xem nó.”
Khi mở thư mục, John thấy những bức ảnh và tài liệu lạ lẫm. Có những bức ảnh chụp anh trong những bộ trang phục sang trọng và đứng cạnh những người có vẻ quan trọng. Anh không nhớ bất kỳ điều gì, nhưng cảm thấy rằng những bức ảnh này rất quan trọng.
John: “Tại sao mình lại ở trong những bức ảnh này? Những người này là ai?”
Khi anh đang xem xét các tài liệu, một cái tên lặp đi lặp lại: “Alexandra”. John cảm thấy tên này rất quen thuộc, nhưng anh không thể nhớ thêm chi tiết nào.
John: “Alexandra là ai? Có lẽ cô ấy có thể giúp mình nhớ lại.”
John quyết định rằng bước tiếp theo của anh là tìm kiếm Alexandra và hy vọng rằng cô ấy có thể giúp anh tìm lại ký ức đã mất.
John ra khỏi ngôi nhà và bắt đầu đi bộ qua những con phố đông đúc. Anh cảm thấy lạc lõng và bối rối, nhưng quyết tâm không bỏ cuộc. Trong lúc lang thang, anh bước vào một quán cà phê nhỏ, hy vọng có thể tìm thấy manh mối hoặc sự giúp đỡ.
Nhân viên quán cà phê: “Chào anh, tôi có thể giúp gì cho anh không?”
John: “Tôi đang tìm một người tên là Alexandra. Cô ấy có thể giúp tôi nhớ lại quá khứ của mình.”
Nhân viên quán cà phê nhìn John với vẻ tò mò.
Nhân viên quán cà phê: “Alexandra? Cô ấy làm việc ở TechCorp, công ty lớn nhất trong thành phố này. Anh có thể thử tìm cô ấy ở đó.”
John cảm thấy có chút hy vọng.
John: “Cảm ơn cô. Tôi sẽ đến đó ngay.”
John rời quán cà phê và đi đến TechCorp. Khi đến nơi, anh nhận thấy rằng công ty này rất lớn và có sự bảo vệ nghiêm ngặt. Anh không biết làm thế nào để tiếp cận Alexandra, nhưng quyết định kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài tòa nhà.
Sau vài giờ chờ đợi, John nhìn thấy một người phụ nữ bước ra khỏi tòa nhà, trông giống như người trong các bức ảnh mà anh tìm thấy.
John: “Alexandra! Xin chờ một chút!”
Alexandra dừng lại, nhìn John với vẻ ngạc nhiên.
Alexandra: “Anh là ai? Sao anh biết tên tôi?”
John: “Tôi là John. Tôi không nhớ gì về quá khứ của mình, nhưng tôi tìm thấy tên cô trong những tài liệu liên quan đến tôi. Tôi nghĩ cô có thể giúp tôi.”
Alexandra nhìn John một lúc lâu, rồi cô quyết định đưa anh đến một nơi an toàn để nói chuyện.
Alexandra: “Đi theo tôi. Chúng ta cần nói chuyện ở một nơi an toàn.”
John theo Alexandra đến một căn hộ nhỏ, nơi cô bắt đầu kể về quá khứ của họ.
Alexandra: “John, anh là một nhà nghiên cứu quan trọng trong một dự án bí mật của chính phủ. Anh đã bị tấn công và mất trí nhớ để bảo vệ những thông tin quan trọng.”
John: “Tại sao tôi lại ở trong dự án đó? Và tại sao tôi lại bị tấn công?”
Alexandra: “Chúng tôi đang phát triển một công nghệ mới có thể thay đổi thế giới. Nhưng có những kẻ muốn chiếm đoạt nó. Anh bị tấn công để ngăn chặn chúng ta.”
John cảm thấy một luồng ký ức mơ hồ trở lại. Anh bắt đầu nhớ lại một số chi tiết về công việc và những người liên quan.
John: “Vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo?”
Alexandra: “Chúng ta cần lấy lại những thông tin bị đánh cắp và ngăn chặn những kẻ muốn chiếm đoạt công nghệ của chúng ta.”
John biết rằng hành trình của mình chỉ mới bắt đầu, và anh quyết tâm tìm lại ký ức và bảo vệ những gì quan trọng nhất.
John (tự nói): “Mình sẽ tìm lại ký ức và bảo vệ công nghệ này. Mọi thứ bắt đầu từ đây.”