Làn Sóng Mới - Chương 2
Chương 2: Đột Phá Đầu Tiên
Hai tuần đã trôi qua kể từ thành công đầu tiên của nhóm. Phòng thí nghiệm không còn im lặng như trước; không khí làm việc trở nên sôi động và đầy hy vọng. Từng thử nghiệm tiếp theo đều mang lại những kết quả hứa hẹn, và nhóm nghiên cứu bắt đầu tiến gần hơn tới mục tiêu lớn của họ: tạo ra một hệ thống điện toán lượng tử có thể hoạt động ổn định với nhiều qubit.
Một buổi sáng, khi ánh sáng mặt trời bắt đầu len lỏi qua những tấm rèm, John bước vào phòng thí nghiệm với cốc cà phê trên tay, khuôn mặt hiện rõ sự phấn khích. Anh nhìn thấy Anna và Linh đã có mặt từ sớm, họ đang xem lại các kết quả từ buổi thử nghiệm đêm qua.
“Chào buổi sáng, mọi người,” John cất tiếng, đặt cốc cà phê xuống bàn. “Có tin tốt nào không?”
Anna ngẩng đầu lên, nở một nụ cười mệt mỏi nhưng hạnh phúc. “Có một tin rất tốt, John. Hệ thống của chúng ta đã hoạt động ổn định với 10 qubit trong suốt 12 giờ liên tục. Không có bất kỳ lỗi nào xảy ra.”
John há hốc miệng, mắt sáng rực. “Thật sao? Điều này có nghĩa là chúng ta đã tiến gần hơn đến việc xây dựng một máy tính lượng tử thực thụ rồi!”
Linh gật đầu, tay cầm chiếc bảng ghi chép đầy những công thức toán học phức tạp. “Đúng vậy, nhưng đừng quá phấn khích. Chúng ta cần phải tăng số lượng qubit lên nhiều hơn nữa, và điều quan trọng hơn là đảm bảo hệ thống có thể hoạt động lâu dài mà không gặp phải vấn đề về lỗi.”
John vỗ vai Linh, cười tươi. “Mình biết chứ, Linh. Nhưng hãy cứ tận hưởng thành quả nhỏ này đi. Đây là một bước đột phá lớn.”
Anna đặt tay lên bàn, ánh mắt nhìn xa xăm. “Chúng ta đang ở một thời điểm quan trọng, mình có thể cảm nhận được điều đó. Nếu mọi thứ tiếp tục suôn sẻ, chúng ta sẽ không chỉ thay đổi cách tính toán, mà còn có thể thay đổi cả thế giới.”
Đúng lúc đó, cửa phòng thí nghiệm mở ra và bước vào là Dr. Robert, người hướng dẫn và cũng là người đã dẫn dắt nhóm nghiên cứu từ những ngày đầu. Ông đã ngoài năm mươi, với mái tóc bạc và đôi mắt sáng quắc chứa đựng sự khôn ngoan cùng kinh nghiệm của nhiều năm trong ngành khoa học.
“Chào buổi sáng, mọi người,” Dr. Robert nói, giọng ông trầm và ấm. “Nghe nói các bạn đã đạt được một bước tiến lớn?”
“Đúng vậy, thưa giáo sư,” John đáp lời. “Hệ thống của chúng ta đã ổn định với 10 qubit trong suốt 12 giờ. Chúng tôi đang chuẩn bị cho thử nghiệm tiếp theo.”
Dr. Robert mỉm cười hài lòng, bước đến gần bàn làm việc của nhóm. “Tôi rất tự hào về các bạn. Đây là một thành tựu không hề nhỏ. Nhưng như các bạn đã biết, con đường phía trước vẫn còn dài và đầy thử thách. Chúng ta cần phải tiếp tục nâng cao số lượng qubit và đảm bảo rằng hệ thống có thể hoạt động ổn định trong thời gian dài hơn.”
Linh lên tiếng, giọng cô tràn đầy quyết tâm. “Chúng tôi sẽ làm hết sức mình, thưa giáo sư. Đây chỉ mới là khởi đầu. Chúng tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu và cải tiến, không ngừng nghỉ.”
Dr. Robert gật đầu, ánh mắt nhìn từng thành viên trong nhóm. “Tôi tin tưởng các bạn. Và tôi biết các bạn sẽ làm được. Nhưng hãy nhớ rằng, việc phát minh không chỉ là về công nghệ, mà còn là về trách nhiệm. Công nghệ chúng ta tạo ra có thể thay đổi thế giới, và chúng ta phải đảm bảo rằng nó được sử dụng một cách đúng đắn.”
Anna cảm nhận được trọng lượng trong lời nói của Dr. Robert. “Chúng tôi hiểu điều đó, thưa giáo sư. Chúng tôi sẽ cẩn trọng với mọi quyết định và bước đi của mình.”
Buổi sáng đó, dưới sự chỉ đạo của Dr. Robert, nhóm nghiên cứu bắt đầu chuẩn bị cho thử nghiệm lớn nhất của họ. Họ sẽ nâng số lượng qubit lên gấp đôi, với hy vọng rằng hệ thống vẫn có thể hoạt động ổn định. Từng thao tác đều được thực hiện cẩn thận, không ai dám lơ là dù chỉ một giây.
Khi tất cả đã sẵn sàng, Dr. Robert ra hiệu cho Anna bắt đầu. Cô hít một hơi sâu, đôi tay run nhẹ khi nhấn nút khởi động hệ thống. Mọi người trong phòng nín thở, dõi theo từng biểu đồ trên màn hình.
Thời gian trôi qua chậm chạp. 10 phút… 30 phút… 1 giờ… Hệ thống vẫn ổn định, không có bất kỳ lỗi nào xuất hiện. Các qubit vẫn giữ được trạng thái siêu vị, hoạt động chính xác như dự kiến.
John nhìn đồng hồ, không thể kìm nén được niềm phấn khích. “Được rồi! Chúng ta đã giữ được 20 qubit hoạt động ổn định trong hơn một giờ. Đây thực sự là một thành công lớn!”
Dr. Robert cười hiền từ, nhưng ánh mắt ông vẫn chứa đựng một sự cảnh giác. “Đúng vậy, nhưng chúng ta không nên chủ quan. Hãy tiếp tục giám sát và kiểm tra. Thành công hôm nay không có nghĩa là chúng ta sẽ không gặp khó khăn ngày mai.”
Linh, với sự điềm tĩnh thường thấy, gật đầu. “Mình đồng ý. Chúng ta cần phải tiếp tục nghiên cứu, nâng cao hệ thống và đảm bảo tính ổn định lâu dài.”
Buổi thử nghiệm kết thúc thành công, mang lại niềm vui và hy vọng cho cả nhóm. Nhưng họ biết rằng còn rất nhiều việc phải làm. Một cánh cửa mới đã mở ra trước mắt họ, đầy hứa hẹn nhưng cũng không kém phần thách thức. Họ sẽ tiếp tục bước đi, từng bước một, trên con đường dẫn đến tương lai mà họ tin rằng sẽ thay đổi cả thế giới.