Lão Tử Và Đạo Giáo - Chương 1
Chương 1: Khởi nguồn của Lão Tử
Ngày xưa, trong vùng đất Linh Tửu, có một cậu bé tên là Lý Nhĩ. Từ nhỏ, Lý Nhĩ đã nổi tiếng với trí tuệ xuất chúng và tấm lòng nhân hậu. Tuy nhiên, cuộc sống của cậu không hề dễ dàng. Cha mẹ cậu mất sớm, để lại cậu bơ vơ giữa cuộc đời. Lý Nhĩ được một người chú nuôi dưỡng, người luôn dạy cậu về sự kiên nhẫn và sự tôn trọng đối với tự nhiên.
Một buổi sáng đẹp trời, Lý Nhĩ ngồi trên một tảng đá lớn ở núi Thanh Nguyên, lặng ngắm bình minh lên. Ánh nắng đầu tiên của ngày mới nhẹ nhàng len qua những tán lá xanh, chiếu rọi lên gương mặt thanh tú của cậu.
“Lý Nhĩ, con ở đây à?” Chú của cậu gọi từ xa, tiến lại gần.
“Vâng, chú,” Lý Nhĩ đáp, đôi mắt vẫn dõi theo những đám mây đang trôi lững lờ trên bầu trời.
“Con lại mơ mộng gì vậy?” Chú cậu cười, đặt tay lên vai cậu. “Chúng ta có nhiều việc phải làm hôm nay. Con biết mà.”
“Con biết, chú à. Nhưng con thích ngắm nhìn thiên nhiên. Nó làm con thấy yên bình.”
Chú cậu khẽ thở dài, nhưng ánh mắt chứa đầy sự thông cảm. “Con luôn có một tâm hồn sâu sắc. Chú chỉ mong con luôn giữ được sự bình an này trong tâm trí.”
Chiều hôm đó, sau khi hoàn tất công việc, Lý Nhĩ trở lại núi Thanh Nguyên. Cậu ngồi dưới gốc cây cổ thụ lớn, bắt đầu thiền. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của cỏ cây và đất trời.
Bỗng, cậu nghe thấy một tiếng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng: “Cháu có biết không, Lý Nhĩ, cháu có một sứ mệnh lớn lao hơn những gì cháu có thể tưởng tượng.”
Lý Nhĩ mở mắt, thấy trước mặt mình là một ông lão với bộ râu dài trắng như tuyết, đôi mắt sáng ngời đầy trí tuệ. Ông lão mặc áo bào trắng, đứng đó như một hình ảnh trong giấc mơ.
“Ông là ai?” Lý Nhĩ hỏi, mắt tròn xoe ngạc nhiên.
“Ta là một tiên nhân, người đã sống hàng ngàn năm trên ngọn núi này,” ông lão trả lời. “Ta đã quan sát cháu từ lâu và nhận thấy tiềm năng đặc biệt trong cháu.”
“Tiềm năng?” Lý Nhĩ nhíu mày. “Cháu chỉ là một cậu bé bình thường thôi.”
“Không, cháu không bình thường,” ông lão cười. “Cháu có một trí tuệ và tấm lòng nhân hậu hiếm có. Cháu sẽ trở thành người dẫn đường, mang ánh sáng trí tuệ đến cho nhân loại.”
Lý Nhĩ im lặng, suy nghĩ về lời của ông lão. “Nhưng cháu phải làm gì để thực hiện sứ mệnh đó?”
“Cháu phải bắt đầu hành trình tìm kiếm tri thức và hiểu biết,” ông lão nói. “Hãy đi khắp nơi, học hỏi từ những bậc thầy nổi tiếng. Khi cháu đã đủ tri thức, cháu sẽ biết cách chia sẻ nó với mọi người.”
Lý Nhĩ gật đầu, cảm nhận một nguồn động lực mới trỗi dậy trong lòng. “Cháu sẽ làm theo lời ông. Cháu sẽ bắt đầu hành trình ngay ngày mai.”
Ông lão mỉm cười hài lòng. “Ta tin rằng cháu sẽ làm được. Hãy nhớ, luôn giữ trái tim rộng mở và tôn trọng tự nhiên. Đó là con đường đúng đắn nhất.”
Lý Nhĩ đứng dậy, cúi đầu kính cẩn trước ông lão. “Cảm ơn ông đã chỉ dẫn.”
Ông lão biến mất trong làn gió, để lại Lý Nhĩ với tâm hồn tràn đầy hy vọng và quyết tâm. Cậu biết rằng cuộc hành trình phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng cậu đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách để thực hiện sứ mệnh của mình.