Lập lại đạo đức và kỷ luật quân đội - Chương 2
Chương 2: Bắt Đầu Công Cuộc Cải Cách
Sau buổi huấn luyện đầu tiên, Đại tá Quang Minh biết rằng sẽ cần một kế hoạch cải tổ rõ ràng để chuyển đổi “Lực Lượng Tàn Phá” từ một đơn vị nổi tiếng về sự vô kỷ luật thành một đội quân đoàn kết và đáng gờm. Ông lên kế hoạch cải cách, bắt đầu từ những điều cơ bản nhất trong doanh trại.
Sáng hôm sau, Quang Minh triệu tập toàn đội tại sân tập, nơi những binh sĩ còn chưa quen với kỷ luật đang đứng xì xào, nhiều người còn tỏ thái độ lơ đãng. Đại tá tiến lên bục, giọng ông vang lên mạnh mẽ.
“Ngày hôm nay, tôi sẽ giới thiệu những quy tắc mới cho đơn vị này,” Quang Minh nói, ánh mắt nhìn lướt qua từng binh sĩ. “Đây là những quy tắc cơ bản mà các cậu phải tuân theo nếu muốn trở thành một phần của đội quân này. Nếu ai không muốn tuân thủ, hãy bước ra ngay từ bây giờ.”
Vài người lính khẽ liếc nhìn nhau, sự căng thẳng tràn ngập trong không khí. Tuy nhiên, không ai dám đứng dậy.
“Đầu tiên,” Quang Minh tiếp tục, “Từ hôm nay, tất cả phải tuân thủ giờ giấc nghiêm ngặt. Đúng 5 giờ sáng, các cậu phải có mặt tại sân tập, trang phục gọn gàng và sẵn sàng cho các bài tập thể lực. Việc đi muộn sẽ không được chấp nhận. Thứ hai, không ai được phép sử dụng vũ khí mà không có lệnh hoặc lý do chính đáng. Và cuối cùng, chúng ta sẽ cùng xây dựng một doanh trại sạch sẽ, gọn gàng.”
Hải, trung sĩ nổi loạn từ hôm trước, cất tiếng phản đối: “Thưa Đại tá, đây có phải là quân đội hay là trại kỷ luật vậy? Chúng tôi tham gia để bảo vệ đất nước, không phải để tuân theo những quy tắc vô lý.”
Quang Minh điềm tĩnh đáp: “Hải, cậu nghĩ rằng bảo vệ đất nước chỉ là việc cầm súng ra trận thôi sao? Nếu không có kỷ luật, nếu không có sự tôn trọng và đoàn kết, thì cậu không thể bảo vệ bất kỳ ai, kể cả bản thân mình.”
Hải cười khẩy, nhưng các binh sĩ khác dường như hiểu điều Đại tá đang nói. Trong mắt họ, hình ảnh người chỉ huy này dần trở nên khác biệt, không chỉ là một người đặt ra mệnh lệnh mà còn là người sẵn sàng đương đầu và giải thích rõ ràng cho từng yêu cầu của mình.
Sau buổi họp, Đại tá Quang Minh bắt đầu triển khai từng thay đổi một. Ông đến từng góc của doanh trại, quan sát cách mà các binh sĩ sinh hoạt. Quang Minh nhận thấy rằng, doanh trại còn thiếu nhiều cơ sở vật chất cần thiết. Giường ngủ của các binh sĩ còn lộn xộn, các phòng chứa vật dụng cá nhân thì bừa bãi, chưa kể khu bếp cũng thiếu vệ sinh nghiêm trọng.
“Chúng ta sẽ bắt đầu từ phòng ngủ,” Quang Minh nói với một nhóm binh sĩ. “Tất cả giường ngủ phải được gấp gọn gàng, ngăn nắp. Đây không phải chỉ là việc vệ sinh mà còn là cách để các cậu rèn luyện tính ngăn nắp và ý thức trách nhiệm.”
Một binh sĩ trẻ tên Nam hỏi, giọng ngạc nhiên: “Thưa Đại tá, có thật sự cần thiết phải chú trọng đến từng chi tiết nhỏ nhặt này không?”
Quang Minh quay lại, mỉm cười nhẹ. “Nam, cậu có biết tại sao người ta luôn nói rằng chi tiết tạo nên sự hoàn hảo không? Những điều nhỏ nhặt này sẽ giúp cậu hiểu rõ hơn về kỷ luật và tính trách nhiệm. Nếu các cậu không biết cách chăm sóc và quản lý chỗ ở của mình, làm sao các cậu có thể đối mặt với những nhiệm vụ lớn lao hơn?”
Nam gật đầu, dần hiểu ra. Cậu cùng với những người khác bắt tay vào dọn dẹp, sắp xếp lại doanh trại theo yêu cầu của Đại tá. Không khí trong doanh trại bắt đầu thay đổi từ từ, khi từng người nhận thức được giá trị của kỷ luật và tính ngăn nắp.
Buổi chiều hôm đó, Quang Minh tổ chức một buổi học về đạo đức quân ngũ. Ông muốn họ hiểu rằng người lính không chỉ cần có sức mạnh và kỹ năng chiến đấu, mà còn phải có trách nhiệm và lòng trung thành với đồng đội và tổ quốc. Buổi học không chỉ là những bài giảng lý thuyết khô khan; ông kể những câu chuyện về những người lính quả cảm đã hy sinh để bảo vệ đồng đội, làm xúc động trái tim của những binh sĩ trẻ.
Khi buổi học kết thúc, Vũ – binh nhì đã bị khiển trách trong buổi đầu tiên – bước đến hỏi: “Thưa Đại tá, những điều này có thật sự quan trọng đến vậy không? Tôi từng nghĩ rằng một người lính chỉ cần biết chiến đấu là đủ.”
Quang Minh đặt tay lên vai Vũ, giọng trầm ấm: “Vũ, chiến đấu chỉ là một phần của việc làm lính. Điều quan trọng hơn là trái tim và lòng trung thành. Khi một người lính có đạo đức và kỷ luật, họ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, vì họ biết mình chiến đấu vì điều gì và vì ai.”
Vũ gật đầu, trong ánh mắt cậu hiện lên sự quyết tâm. Những binh sĩ khác cũng bắt đầu thay đổi thái độ, họ không còn là những kẻ chỉ làm việc qua loa cho xong, mà đã bắt đầu cảm nhận được sự thiêng liêng trong việc trở thành một người lính.
Quang Minh nhìn thấy sự chuyển biến trong đội ngũ của mình, và ông biết rằng mình đang đi đúng hướng. Nhưng ông cũng hiểu rằng, đây mới chỉ là bước đầu. Để biến “Lực Lượng Tàn Phá” thành một đội quân mẫu mực, ông cần nhiều thời gian và nỗ lực hơn nữa.
Quang Minh tự nhủ: “Bất cứ điều gì cũng cần thời gian. Và tôi sẽ không bỏ cuộc cho đến khi các cậu trở thành một đội quân đáng tự hào.”
Khi đêm xuống, doanh trại chìm vào yên lặng, nhưng trong trái tim của từng người lính, những hạt giống của kỷ luật và đạo đức đã bắt đầu nảy mầm, hứa hẹn một sự thay đổi lớn trong tương lai.