Lập lại đạo đức và kỷ luật quân đội - Chương 3
Chương 3: Đối Mặt Với Sự Chống Đối
Khi những quy tắc mới bắt đầu được thực thi, không phải ai trong đơn vị cũng hoàn toàn đồng tình. Các binh sĩ quen với lối sống tự do, không gò bó, nay phải tuân theo những quy định nghiêm ngặt khiến họ cảm thấy bất mãn. Sự khó chịu âm ỉ dần lan rộng trong không khí doanh trại.
Buổi sáng hôm đó, khi Đại tá Quang Minh bước vào sân tập, ông nhận ra một nhóm binh sĩ đang tụ tập ở một góc, bàn tán với vẻ mặt bực tức. Hải, trung sĩ từng tỏ thái độ bất cần, đứng ở trung tâm nhóm, ánh mắt giận dữ, giọng nói vang lên rõ ràng.
“Tại sao chúng ta lại phải tuân theo những quy tắc vô nghĩa này chứ?” Hải nói, giọng đầy bực bội. “Chúng ta là những người lính chiến đấu, không phải học sinh cần phải dạy dỗ! Đại tá đến đây và nghĩ rằng ông ấy có thể thay đổi tất cả, nhưng chúng ta không cần sự thay đổi này!”
Vũ – người đã được Quang Minh nhắc nhở trong buổi đầu tiên – nhìn Hải, cảm thấy khó xử. “Nhưng anh Hải… tôi nghĩ những gì Đại tá làm là để giúp chúng ta mạnh mẽ hơn, có kỷ luật hơn.”
Hải hừ mũi, mắt liếc Vũ: “Cậu ngây thơ quá, Vũ. Cậu nghĩ rằng chỉ cần tuân theo những quy tắc ấy, chúng ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn sao? Chúng ta đã sống như thế này từ trước đến nay, và vẫn sống tốt đó thôi!”
Ngay lúc đó, Đại tá Quang Minh tiến đến gần, khiến cả nhóm binh sĩ giật mình quay lại. Hải lập tức nở một nụ cười mỉa mai, không hề có ý định che giấu thái độ của mình.
“Đại tá đến đúng lúc thật. Chúng tôi đang bàn về những quy tắc mới của ông đây,” Hải nói, giọng thách thức.
Quang Minh đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt Hải. “Tôi nghe thấy hết rồi, Trung sĩ Hải. Cậu cho rằng những quy tắc này là vô nghĩa sao?”
Hải cười nhạt, bước lên một bước. “Phải, tôi nghĩ vậy. Tôi đã quen với việc tự do trong cách sống và chiến đấu của mình. Những quy tắc này chỉ khiến chúng tôi mất đi sự linh hoạt và tự do.”
Quang Minh không nổi giận, chỉ nói một cách bình tĩnh: “Hải, cậu có biết lý do tại sao quân đội tồn tại không?”
Hải nhún vai, cười mỉa. “Để bảo vệ đất nước chứ còn gì nữa, thưa Đại tá.”
“Đúng. Nhưng để làm được điều đó, chúng ta cần có sức mạnh và sự đoàn kết,” Quang Minh nói, giọng ông nghiêm nghị và mạnh mẽ. “Tự do mà không có kỷ luật chỉ dẫn đến sự hỗn loạn. Cậu có biết, nếu không có sự đoàn kết và kỷ luật, mỗi lần ra trận là mỗi lần các cậu đánh cược mạng sống của mình và của đồng đội.”
Hải ngập ngừng, ánh mắt dần chùng xuống khi nghe những lời nói chân thành của Đại tá. Nhưng rồi, như một sự phòng thủ cuối cùng, Hải phản bác: “Nhưng tại sao chúng ta không thể tự quyết định cách chúng ta sống và chiến đấu? Chúng tôi đã sống ổn với cách này từ trước đến nay.”
Quang Minh mỉm cười nhẹ, đáp: “Hải, cậu có nghĩ rằng nếu mọi người đều làm theo ý muốn cá nhân, chúng ta sẽ có một đội quân mạnh mẽ không? Đội ngũ không thể mạnh nếu mỗi người chỉ nghĩ cho riêng mình. Nếu muốn chiến thắng, các cậu cần phải chiến đấu không chỉ vì bản thân mà còn vì đồng đội, vì tất cả mọi người trong đơn vị này.”
Lúc này, Vũ đứng lên, giọng cậu do dự nhưng đầy sự quyết tâm: “Anh Hải, tôi nghĩ Đại tá nói đúng. Chúng ta là một đội, và nếu chúng ta không tuân thủ kỷ luật thì… chẳng khác nào một đám người hỗn loạn.”
Sự ủng hộ của Vũ khiến một số binh sĩ khác cũng bắt đầu suy nghĩ. Hải thấy không khí thay đổi, nhận ra rằng có lẽ những người khác không hoàn toàn đứng về phía mình nữa. Trong thoáng chốc, anh ta im lặng, nét mặt lộ rõ vẻ bất an.
Quang Minh nhìn cả đội, tiếp tục nói: “Tôi không ở đây để kiểm soát các cậu, mà là để giúp các cậu trở nên tốt hơn. Nếu các cậu muốn là những người lính thực thụ, hãy cùng tôi xây dựng một đội ngũ đáng tự hào. Nhưng nếu ai không thể tuân thủ những quy tắc này, tôi sẽ không ép buộc. Các cậu có thể rời đi.”
Những lời nói cuối cùng của Đại tá khiến tất cả im lặng, không ai dám nhúc nhích. Trong khoảnh khắc đó, ai cũng cảm thấy gánh nặng của trách nhiệm đè nặng lên đôi vai, khiến họ nhận ra rằng, sự thay đổi này không chỉ là về kỷ luật mà còn về lòng trung thành và niềm tin vào đồng đội.
Sau một hồi im lặng, Hải cuối cùng cúi đầu, giọng nói đã mất đi sự thách thức: “Thưa Đại tá, tôi… tôi sẽ cố gắng tuân thủ những quy tắc của ông. Nếu đó là điều cần thiết để chúng ta trở thành một đội mạnh mẽ hơn.”
Quang Minh gật đầu, hài lòng. Ông biết rằng sự thay đổi không đến ngay lập tức, nhưng những bước đầu tiên đã được đặt ra. Từ đây, đội ngũ sẽ phải vượt qua nhiều khó khăn hơn nữa, nhưng với quyết tâm này, ông tin rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua.
Buổi tập luyện hôm đó kết thúc trong im lặng, nhưng trong lòng từng người, một niềm tin mới đã nhen nhóm. Lực Lượng Tàn Phá không còn là một đám quân vô kỷ luật nữa, mà đã bắt đầu trở thành một đội ngũ – nơi từng người lính đều hiểu rõ ý nghĩa của kỷ luật và trách nhiệm.