Lập lại trật tự cho vùng biên giới - Chương 2
Chương 2: Tập Hợp Lực Lượng
Bước chân ra khỏi doanh trại, Arken dẫn đội quân của mình tiến về phía Bắc, nơi vùng biên giới rối loạn đang chờ đón họ. Hành trình không chỉ dài mà còn đầy gian khó, với những cánh rừng âm u, những con đường lầy lội, và địch thủ đang ẩn nấp ở khắp nơi. Mỗi một bước đi của Arken đều là một lời thề âm thầm, rằng ông sẽ khôi phục lại sự yên bình cho những con người đang bị giày xéo.
Garvin tiến lại gần Arken khi họ đi qua một ngôi làng bị đốt cháy, khói vẫn còn vương vấn trong không khí.
“Thưa ngài, đây là tác phẩm của băng nhóm Karnak,” Garvin nói, ánh mắt buồn bã khi nhìn thấy những gì còn sót lại. “Chúng tàn nhẫn hơn ta tưởng.”
Arken siết chặt tay cầm thanh kiếm, đôi mắt sắt lạnh nhìn về phía trước. “Chúng sẽ phải trả giá cho mọi tội ác đã gây ra. Nhưng trước hết, chúng ta cần thêm người. Đội quân này chưa đủ để đối phó với số lượng cướp lớn như thế.”
Khi mặt trời lên cao, đội quân của Arken tiến đến một thung lũng rộng lớn, nơi sinh sống của những bộ tộc thảo nguyên tự do. Những người dân ở đây từng sống dưới sự bảo hộ của vương quốc Velarion, nhưng giờ đây, họ phải tự lo liệu khi quân đội vương quốc quá yếu ớt để bảo vệ họ. Arken biết rõ rằng nếu muốn chiến thắng, ông cần sự trợ giúp từ những chiến binh này.
Đoàn quân dừng lại trước trại của tù trưởng Halkon, một người đàn ông cao lớn với bộ râu dài bạc trắng. Ông bước ra từ căn lều lớn, ánh mắt cảnh giác khi thấy đội quân đang tiến lại gần. Halkon đã từng chiến đấu bên cạnh Arken trong một số trận chiến, nhưng ông vẫn giữ thái độ thận trọng.
“Arken, ta không ngờ lại gặp lại ngươi ở đây,” Halkon nói, giọng nói sâu trầm, đôi mắt dò xét.
“Ta cũng không nghĩ mình sẽ quay lại chiến trường, nhưng biên giới đang cần ta, và ta cần ngươi,” Arken đáp, đôi mắt không rời khỏi tù trưởng. “Lũ cướp của Karnak đã tàn phá những vùng đất này, và bây giờ chúng ta phải cùng nhau tiêu diệt chúng.”
Halkon khoanh tay, mỉm cười mỉa mai. “Vương quốc của ngươi đã bỏ rơi chúng ta từ lâu, Arken. Bây giờ, khi mọi thứ rơi vào hỗn loạn, ngươi mới quay lại và mong đợi sự giúp đỡ?”
“Đúng vậy,” Arken đáp ngay, không chút do dự. “Nhưng đừng quên rằng nếu vùng biên giới này rơi vào tay bọn cướp, ngươi và bộ tộc của ngươi cũng sẽ không thể sống yên. Chúng không để ai yên ổn, dù là đồng minh hay kẻ thù.”
Halkon im lặng, suy nghĩ kỹ lưỡng. Ông biết rõ tình hình nguy hiểm như thế nào, và bản thân ông cũng không muốn nhìn thấy bộ tộc của mình bị cuốn vào vòng xoáy bạo lực không hồi kết.
“Ngươi có kế hoạch gì?” Halkon hỏi, giọng đã bớt phần cứng rắn.
Arken tiến lên một bước, đưa bản đồ từ trong áo khoác ra, chỉ vào những vùng đất biên giới. “Bọn chúng có số lượng đông, nhưng chúng ta có lợi thế địa hình. Nếu bộ tộc của ngươi giúp chúng ta bao vây, chúng ta có thể chia nhỏ lực lượng cướp và tiêu diệt từng nhóm một.”
Halkon nhìn bản đồ, gật đầu chậm rãi. “Kế hoạch nghe có vẻ khả thi, nhưng ngươi phải nhớ, chiến binh của ta không phải là lính đánh thuê. Chúng ta chiến đấu vì tự do, không phải vì tiền bạc.”
“Ta không hứa vàng bạc, nhưng ta hứa rằng vùng đất của ngươi sẽ được bảo vệ nếu ngươi giúp ta lập lại trật tự. Vương quốc sẽ không còn bỏ rơi các ngươi nữa,” Arken nói, ánh mắt đầy quyết tâm.
Halkon suy ngẫm một hồi lâu, rồi gật đầu. “Được, chúng ta sẽ giúp ngươi. Nhưng hãy nhớ lời hứa của ngươi, Arken. Ta sẽ không tha thứ nếu ngươi lại để chúng ta lâm vào cảnh bị bỏ rơi.”
“Ta hứa,” Arken đáp, nắm chặt tay Halkon như một lời cam kết.
Đội quân của Arken giờ đây lớn mạnh hơn, có sự trợ giúp của các chiến binh bộ tộc thảo nguyên. Họ tiếp tục hành trình tiến về phía các ngôi làng bị tàn phá. Những người dân sống sót nghe tin Arken trở lại chiến trường đã dần dần tập hợp, mang theo hy vọng được bảo vệ.
Bên trong doanh trại, khi màn đêm buông xuống, Garvin bước vào lều của Arken, mang theo một bản báo cáo từ các trinh sát.
“Thưa ngài, các trinh sát đã tìm ra vị trí chính xác của Karnak. Hắn đóng quân tại một pháo đài cũ gần rừng Sương Mù, phía Đông biên giới.”
Arken nhìn bản đồ, gật đầu. “Chúng ta cần tấn công bất ngờ. Karnak không được biết rằng chúng ta đang đến.”
“Ngài có định sử dụng các chiến binh thảo nguyên cho trận này không?” Garvin hỏi.
“Đúng vậy,” Arken đáp. “Họ sẽ đóng vai trò quyết định. Với sức mạnh và khả năng chiến đấu dẻo dai của họ, chúng ta sẽ tấn công từ nhiều phía và bao vây Karnak.”
Garvin nở nụ cười nhẹ, đầy tự tin. “Karnak sẽ không có cơ hội thoát.”
Arken cũng mỉm cười. “Và chúng ta sẽ lập lại trật tự cho vùng biên giới này, một lần và mãi mãi.”
Sáng hôm sau, đội quân hùng mạnh của Arken và các chiến binh thảo nguyên xuất phát về phía pháo đài của Karnak. Trong lòng họ, niềm hy vọng và lòng quyết tâm ngày càng lớn mạnh. Họ biết rằng trận chiến sắp tới sẽ không dễ dàng, nhưng với sự đoàn kết và chiến lược tài tình, họ tin rằng chiến thắng là điều chắc chắn.