Lập lại trật tự cho vùng biên giới - Chương 3
Chương 3: Cuộc Đụng Độ Đầu Tiên
Sau nhiều ngày hành quân liên tục, đội quân của Arken tiến sát đến khu vực pháo đài nơi Karnak, thủ lĩnh băng cướp tàn bạo, đang đóng quân. Pháo đài cũ kỹ, bị bỏ hoang từ nhiều năm trước, giờ đây trở thành căn cứ của những kẻ nổi loạn. Từ phía xa, những ngọn lửa bập bùng và tiếng reo hò của những tên lính cướp vang lên trong không khí ẩm ướt, đầy mùi khói và máu.
Arken cùng Garvin đứng trên một ngọn đồi, quan sát tình hình từ xa. Những chiến binh thảo nguyên của Halkon đã di chuyển vào vị trí, ẩn mình giữa các tán cây dày đặc xung quanh pháo đài. Họ chờ đợi tín hiệu tấn công.
Garvin nhìn về phía Arken, đôi mắt nghiêm nghị. “Chúng ta đã sẵn sàng, thưa ngài. Chỉ cần ngài ra lệnh, chúng ta sẽ tấn công.”
Arken không trả lời ngay. Ông đứng im lặng, mắt chăm chú quan sát từng chuyển động nhỏ của kẻ thù. “Karnak không phải là một tên ngu ngốc,” ông nói, giọng trầm. “Hắn sẽ không dễ bị hạ gục. Chúng ta cần phải đánh mạnh và nhanh, trước khi hắn kịp chuẩn bị.”
Garvin gật đầu. “Vậy thì chúng ta không nên chần chừ nữa.”
Arken ra lệnh cho Garvin chuẩn bị quân. Từng toán quân được chia nhỏ, bí mật di chuyển vào vị trí. Các chiến binh thảo nguyên sẽ là lực lượng tấn công chủ lực ở phía sau, trong khi đội quân của Arken sẽ tiến công từ phía chính diện để tạo bất ngờ.
Đêm buông xuống, không khí trở nên căng thẳng. Tiếng gió rít qua các tán cây như báo trước một trận chiến ác liệt sắp xảy ra. Arken đứng giữa đội quân của mình, thanh kiếm trên tay sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Ông nhìn quanh, thấy trong ánh mắt của những người lính sự quyết tâm và lòng tin tưởng vào chiến thắng.
“Karnak sẽ không có cơ hội thoát,” Arken thì thầm với chính mình, rồi giơ cao tay lên.
“Tấn công!” Arken hét lên, giọng nói vang vọng khắp cánh rừng.
Ngay lập tức, hàng loạt tiếng hô xung trận vang lên, lấn át cả tiếng gió. Đội quân của Arken lao về phía trước, vũ khí sẵn sàng, ánh mắt đầy lửa hận thù. Những tên cướp trong pháo đài hoàn toàn bất ngờ trước cuộc tấn công bất ngờ này. Chúng chưa kịp phản ứng, thì hàng loạt mũi tên từ các chiến binh thảo nguyên bắn ra từ mọi phía, xuyên qua màn đêm đen tối.
Garvin dẫn đầu một nhóm nhỏ, xông vào pháo đài qua cổng chính. Hắn cầm một thanh rìu nặng nề, vung lên chém gục những tên lính cướp đầu tiên hắn gặp. “Cho Velarion!” Garvin gào lên, giọng dõng dạc.
Khi quân của Arken tràn vào pháo đài, Karnak nhanh chóng nhận ra tình thế nguy cấp. Hắn, một tên thủ lĩnh cao lớn với gương mặt sần sùi đầy sẹo, nhanh chóng hô hào quân lính tổ chức phản công. “Chúng ta không thể thua! Giết sạch chúng!” hắn hét, đôi mắt đỏ ngầu.
Cuộc chiến trong pháo đài diễn ra ác liệt. Tiếng gươm giáo va chạm, tiếng hét đau đớn vang lên khắp nơi. Arken chiến đấu không ngừng nghỉ, từng nhát chém của ông đều chính xác và đầy uy lực, hạ gục bất cứ kẻ thù nào cản đường. Ông lao vào giữa đám đông, như một cơn lốc xoáy, cuốn phăng mọi thứ trên đường đi.
Ở một góc khác của pháo đài, Garvin và nhóm của hắn chạm trán với Karnak. Tên thủ lĩnh cướp dữ tợn này không hề dễ bị đánh bại. Hắn vung thanh kiếm to lớn của mình, chém bay một chiến binh thảo nguyên chỉ với một nhát. Garvin cố gắng tiếp cận, nhưng Karnak quá mạnh, quá nhanh.
“Ngươi là Garvin, phải không?” Karnak cười khẩy, giọng đầy khinh bỉ. “Ngươi nghĩ rằng có thể đánh bại ta ư?”
Garvin không trả lời, chỉ tập trung vào mỗi đòn tấn công. Nhưng dù cố gắng đến đâu, hắn vẫn không thể xuyên thủng được phòng ngự của Karnak.
Trong lúc đó, Arken tiến tới chỗ chiến đấu giữa Garvin và Karnak. Ông nhìn thấy Garvin đang lùi bước trước sức mạnh của tên thủ lĩnh cướp, và không do dự thêm giây nào, ông lao vào.
“Karnak!” Arken gọi lớn, thu hút sự chú ý của tên thủ lĩnh.
Karnak quay lại, đôi mắt hắn chợt lóe lên sự ngạc nhiên pha lẫn hận thù. “Arken! Ta đã chờ ngày này từ lâu.”
“Vậy thì đây là ngày cuối cùng của ngươi,” Arken lạnh lùng nói, nâng kiếm lên sẵn sàng.
Cuộc chiến giữa Arken và Karnak là cuộc đối đầu giữa hai chiến binh mạnh mẽ nhất. Mỗi nhát chém của Arken đều nhanh và chính xác, trong khi Karnak chống trả dữ dội. Cả hai xoay quanh nhau, kiếm và giáo va vào nhau tóe lửa.
Garvin lùi lại, để không cản trở cuộc chiến. Hắn nhìn Arken chiến đấu, lòng đầy khâm phục. Thống soái của hắn không hề mất đi kỹ năng dù đã giải ngũ bao năm. Arken di chuyển như một con báo, linh hoạt nhưng đầy sức mạnh.
Sau nhiều phút căng thẳng, Arken cuối cùng đã tìm được sơ hở. Khi Karnak vung kiếm quá mạnh, để lộ phần ngực, Arken nhanh chóng đâm thẳng thanh kiếm vào tim hắn. Karnak khựng lại, đôi mắt mở to vì kinh ngạc. Hắn gục xuống, hơi thở cuối cùng chỉ còn là tiếng thở gấp.
“Ngươi đã thất bại, Karnak,” Arken nói nhỏ, rút thanh kiếm ra. “Vùng đất này sẽ không còn bị giày xéo nữa.”
Karnak chết, đội quân của hắn mất đi thủ lĩnh và nhanh chóng tan rã. Đám tàn quân bỏ chạy tán loạn, không còn đủ tinh thần để chiến đấu.
Arken nhìn quanh chiến trường, rồi quay về phía Garvin. “Chúng ta đã chiến thắng trận này, nhưng đây chỉ là khởi đầu. Còn nhiều thứ phải làm.”
Garvin gật đầu, khuôn mặt lấm lem bụi đất và máu, nhưng ánh mắt đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi lập lại trật tự hoàn toàn.”
Arken mỉm cười nhẹ, rồi nhìn về phía xa. Cuộc chiến này có thể đã kết thúc, nhưng nhiệm vụ của ông còn lâu mới hoàn thành.
Sau khi kết liễu Karnak, không khí trong pháo đài bỗng trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ. Những tên cướp sống sót đang chạy tán loạn, nhiều tên bỏ vũ khí, quỳ gối đầu hàng. Những tiếng la hét, gươm giáo va chạm đã dừng lại, chỉ còn lại tiếng bước chân của những chiến binh Velarion kiểm tra tình hình. Garvin đứng bên cạnh Arken, đôi mắt vẫn tập trung vào các dấu hiệu nguy hiểm tiềm ẩn trong pháo đài.
“Chúng ta đã chiến thắng,” Garvin nói, nhưng giọng không có sự vui mừng. “Nhưng ngài nói đúng, đây chỉ là khởi đầu.”
Arken không đáp ngay. Ông nhìn quanh pháo đài, đôi mắt vẫn sắc lạnh và đầy suy tư. Nhiều người lính của ông đã hy sinh, những chiến binh dũng cảm giờ đây nằm bất động trên mặt đất. Đối với Arken, mỗi sinh mạng trong đội quân của ông đều là một mất mát lớn, nhưng ông biết rằng những cuộc chiến như thế này sẽ còn lặp đi lặp lại nếu không tiêu diệt tận gốc những mầm mống phản loạn.
“Chúng ta phải chuẩn bị cho cuộc tấn công tiếp theo,” Arken nói, giọng chắc nịch. “Lũ cướp còn lại sẽ không dừng lại. Karnak chỉ là một trong nhiều kẻ thù ngoài kia.”
Garvin gật đầu. “Ngài có nghĩ rằng chúng sẽ tìm cách tập hợp lại không?”
“Có thể,” Arken trả lời, đôi mắt xa xăm nhìn về phía chân trời. “Nhưng lần này, chúng sẽ không còn mạnh mẽ như trước. Sự sợ hãi sẽ làm chúng yếu đi.”
Bỗng từ phía sau, một tiếng gọi vang lên: “Thống soái Arken!”
Arken quay lại, nhìn thấy một trong những lính trinh sát của mình đang chạy tới. Khuôn mặt của hắn lấm lem mồ hôi và bụi đất, nhưng vẫn toát lên vẻ khẩn trương.
“Có chuyện gì?” Arken hỏi.
“Lũ cướp còn sót lại đã rút về một căn cứ khác ở phía Đông. Chúng ta đã phát hiện ra một nhóm lớn đang tập hợp lại dưới sự chỉ huy của một tên thủ lĩnh mới.”
“Thủ lĩnh mới?” Garvin chen vào. “Lại có kẻ khác lên thay Karnak?”
“Vâng,” tên lính trinh sát nói, thở dồn dập. “Hắn tên là Thorne, một kẻ man rợ từng theo Karnak, nhưng nay đã tự lập thành thủ lĩnh. Hắn đang cố gắng tập hợp lại các băng nhóm.”
Arken im lặng một lúc, đôi mắt sắc sảo và đầy quyết tâm. “Chúng ta phải hành động ngay trước khi hắn có cơ hội củng cố lực lượng.”
“Ngài định làm gì?” Garvin hỏi, lo lắng về tốc độ tái tổ chức của kẻ thù.
“Chúng ta sẽ chia quân,” Arken nói. “Một nhóm sẽ theo dõi và cản trở nhóm của Thorne, trong khi nhóm còn lại sẽ củng cố phòng thủ tại những ngôi làng chúng ta vừa giải phóng. Nếu chúng ta không ngăn chặn kịp thời, vùng biên giới sẽ lại rơi vào hỗn loạn.”
Ngay lập tức, kế hoạch của Arken được triển khai. Garvin dẫn một toán quân nhỏ tiến về phía Đông để ngăn chặn Thorne. Trong khi đó, Arken cùng các chiến binh thảo nguyên của Halkon di chuyển trở lại các ngôi làng đã được giải phóng để củng cố lực lượng phòng thủ và bảo vệ dân làng.
Tại ngôi làng Belwar, nơi vừa thoát khỏi sự kiểm soát của băng cướp, người dân vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi lo sợ. Khi Arken và đội quân của ông tiến vào, họ nhận được những cái nhìn biết ơn nhưng cũng đầy ám ảnh. Những ngôi nhà cháy dở, những cánh đồng bị phá hủy là minh chứng cho sự tàn phá mà Karnak đã gây ra.
Một phụ nữ lớn tuổi bước ra từ một ngôi nhà bị đổ nát, tay ôm đứa cháu nhỏ trong lòng. Bà cúi đầu trước Arken, giọng run rẩy: “Cảm ơn ngài, Thống soái. Nếu không có ngài và quân đội của ngài, chúng tôi đã không thể sống sót.”
Arken cúi đầu nhẹ nhàng đáp lễ, đôi mắt của ông hiện rõ sự đồng cảm. “Chúng tôi chỉ làm những gì cần làm. Nhưng đây chỉ là khởi đầu. Các người cần phải cẩn thận, chúng có thể quay lại bất cứ lúc nào.”
Người phụ nữ gật đầu, mắt ngấn lệ. “Chúng tôi sẽ nghe theo lời ngài, Thống soái. Chỉ mong ngài bảo vệ vùng đất này.”
Arken nhìn quanh làng, rồi quay về phía Garvin, người đã quay lại sau khi đưa toán lính đi trinh sát. “Chúng ta cần xây dựng lại nơi này. Những ngôi làng như thế này sẽ trở thành pháo đài tự vệ nếu chúng ta không thể bảo vệ chúng kịp thời.”
Garvin gật đầu, mắt ánh lên sự đồng tình. “Người dân nơi đây cần thêm thời gian để hồi phục, nhưng với sự trợ giúp của quân đội, chúng ta sẽ biến các ngôi làng này thành những điểm phòng thủ vững chắc.”
Trong khi đó, ở phía Đông, Garvin dẫn nhóm trinh sát bí mật theo dõi Thorne và nhóm cướp của hắn. Thorne không hề thua kém Karnak về sự tàn bạo, và có vẻ còn mưu mẹo hơn nhiều. Hắn không chỉ tập hợp lại các băng nhóm cướp mà còn chiêu mộ thêm những kẻ lưu manh từ các vùng xa xôi.
Garvin quan sát từ xa, đôi mắt tập trung vào từng động thái của Thorne. Hắn nhận ra rằng nếu không ngăn chặn kịp thời, Thorne có thể trở thành một mối đe dọa lớn hơn cả Karnak.
Về phía Arken, ông biết rằng cuộc chiến này sẽ còn kéo dài, nhưng niềm tin và quyết tâm trong ông chưa bao giờ lung lay. Vùng biên giới sẽ phải trả qua nhiều trận chiến nữa, nhưng Arken tin rằng với chiến lược đúng đắn và sự kiên cường, ông sẽ lập lại trật tự một lần nữa cho Velarion.